Chương
Cô ta cố ý rời xa Ôn Khanh Mộ bởi vì cô ta tin tưởng một ngày nào đó Ôn Khanh Mộ sẽ chán ghét Tô Lạc Ly, nhất là sau khi Tô Lạc Ly sinh con.
Người ta nói sau khi phụ nữ sinh con, quan hệ vợ chồng sẽ không còn hài hòa như trước.
“Chị Mạch Nhiên, sếp Ôn đến rồi ạ!” Phục vụ ở bên ngoài gọi vào.
Tiêu Mạch Nhiên lập tức đứng dậy, soi gương lần cuối rồi sửa sang lại quần áo của mình.
Khi Ôn Khanh Mộ bước vào, Tiêu Mạch Nhiên đã ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, vẻ mặt có chút hờ hững và ung dung.
“A Khanh, anh đến rồi à?”
Mặt Ôn Khanh Mộ lạnh như băng, không có một chút biểu cảm, dường như không khác gì so với trước kia.
“Anh uống cà phê không? Cà phê của quán em đều do em chọn lựa kỹ càng đấy.” Tiêu Mạch Nhiên vẫn giữ phong thái cao quý.
“Không cần.” Ôn Khanh Mộ ngồi xuống đối diện Tiêu Mạch Nhiên.
Tiêu Mạch Nhiên bưng cốc cà phê trước mặt mình nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ.
“Nhận được điện thoại của anh em khá bất ngờ đấy, anh tìm em có việc gì? Chắc anh sẽ không đến bàn chuyện hợp tác với em đấy chứ?” Tiêu Mạch Nhiên khẽ cười.
“Tôi không muốn vòng vo với cô, chuyện Tô Nhược Vân muốn tự sát để giá họa cho Ly Ly là do cô sai khiến đúng không?”
Bàn tay Tiêu Mạch Nhiên run lên theo bản năng, cũng may cô ta là người từng trải qua mưa gió.
“Tô Nhược Vân tự sát giá họa cho Tô Lạc Ly? Chuyện này em xem tin tức mới biết đấy.”
“Thật à?”
“Tô Lạc Ly nói em là người sai khiến sao? Xin lỗi nhé, trong khoảng thời gian này em bận rộn quay phim, còn phải trông coi quán cà phê và cửa hàng thủ công của em nữa, bận tối mặt tối mũi, không có tâm trí để ý tới những chuyện này, phiền anh trở về nói với Tô Lạc Ly rằng đừng thấy bản thân bị hại mà muốn vu oan cho người khác!”
Tiêu Mạch Nhiên nói rất có lý lẽ.
“Tôi có nói là vợ tôi nói ư? Vì sao cô cứ phải kéo cô ấy vào? Là do cô vẫn luôn ghen tị với cô ấy đúng không?”
“Nực cười! Em ghen tị cô ta cái gì? Mặc dù cô ta giành được Grand Slam, nhưng em cũng không kém, cũng là người giành được hai cúp Ảnh Hậu, huống hồ, bây giờ giá trị con người em đã tăng cao, việc gì em phải ghen tị với cô ta?”
Tiêu Mạch Nhiên không nhịn được hừ một tiếng.
“Cô thừa nhận hay không cũng được, tôi chỉ cảnh cáo cô, chuyện này xuất hiện một lần là đủ rồi, tôi nể tình cô cho tôi hút máu hai lần nên không so đo với cô, nhưng nếu như còn có lần sau, cho dù là ai muốn làm hại vợ và con trai tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”
Giọng điệu của Ôn Khanh Mộ vô cùng cứng rắn, anh không thèm nhìn Tiêu Mạch Nhiên mà đứng dậy.
“Đứng lại!”
Tiêu Mạch Nhiên cũng đứng dậy, hai tay chống xuống bàn, “Ôn Khanh Mộ! Anh nói rõ ràng cho em! Anh dựa vào đâu mà nghĩ là em! Dựa vào đâu mà tới đây cảnh cáo em!”
Cô ta vốn tưởng anh đến tìm mình ôn chuyện, không ngờ anh lại đến cảnh cáo cô ta!
Ôn Khanh Mộ xoay người lại, móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại.