Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Mục Nhất Hân chạy đến phòng cấp cứu liền phát hiện y tá đang dọn dẹp phòng cấp cứu.
Cô ấy hoàn toàn choáng váng.
"Người đâu? Kiếm Mặc đâu?"
Một cô y tá quay người lại, mắt cũng đỏ hoe.
"Cô đang tìm Tô Kiêm Mặc sao? Cậu ấy đã đi rồi.
"
"Đi rồi! " Mục Nhất Hân đương nhiên hiểu được y tá nói đi rồi là có ý gì.
Khoảnh khắc đó, cô ấy đột nhiên mất trong tâm và ngã quỵ trên mặt đất.
"Này, cô gái, cô có sao không?"
Y tá vội vàng chạy đến và cố gắng đỡ cô ấy dậy.
Nhưng cơ thể của Mục Nhất Hân lại nặng
như vậy, có đỡ thế nào cũng không dây được.
Tập bản thiết kế mở ra, bản vẽ lần lượt nằm rải rác trên sàn nhà.
Mục Nhất Hân nhìn lên trần nhà khóc lớn, khóc đến mức không biết gì cả!
Đi rồi, cậu cứ thế mà đi rồi, còn không kịp nói một câu nào với cô ấy.
"Tại sao cậu không chờ tôi? Tại sao? Tại sao cậu lại không chờ tôi?"
Nhà họ Tô.
Bởi vì công ty rượu Tô ký đang phát triển rất tốt, nhà họ Tô bây giờ đã khác xưa rồi, sau khi kiếm được tiền, họ lập tức mua một căn nhà lớn hơn.
Chỉ mới chuyển nhà được mấy ngày, trang trí cũng vô cùng xa hoa.
Vương Vãn Hương thoải mái ngồi trên ghế
sofa, trên tay ôm một con mèo Ba Tư, mấy ngày trước có người tặng nó cho bà ta.
Tô Khôn ngồi trên chiếc ghế mây thưởng thức trà, dáng vẻ thoải mái tự tại.
Người giúp việc vội vàng chạy vào.
"Ông chủ, bà chủ, có người đến báo rằng Tô Kiêm Mặc đã chết rồi.
"
Tách trà trên tay Tô Khôn lạch cạch một tiếng rồi rơi xuống đất.
"Cậu nói ai chết?"
"Tô Kiềm Mặc.
"
Tô Khôn có chút hoang mang, tuy rằng từ lâu đã biết một ngày nào đó Tô Kiềm Mặc sẽ chết, nhưng là trong lòng vẫn là hơi sửng sốt.
Vương Vãn Hương không hề có biểu cảm gì.
"Chén trà đó là do bà Chu tặng đấy, hơn một nghìn một chiếc, ông làm rơi như vậy đấy à?"
"Bà nghe thấy cậu ta nói gì chưa? Kiếm Mặc mất rồi!"
"Mất thì mất, chết thì chết, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ chết thôi! Chết sớm đầu thai sớm!"
.