Chương
Không phải không muốn mà là không dám, cô ấy không thể tin được trên đời này lại có chuyện phi lý đến như vậy.
“Anh chính là Ôn Mạc Ngôn và cũng là Thiện Ngôn”
“Đúng vậy, Minh Châu, trên thực tế chúng ta đều là một người.”
Mặc dù anh ta đeo kính, nhưng anh ta lại nở một nụ cười giống như Thiện Ngôn, có chút tà khí.
“Thật ra thì em cũng đã sớm phát hiện rồi, tôi chăm sóc em hơn nửa năm, càng ngày càng giống Ôn Mạc Ngôn đúng không. Không phải là em đang thay đổi tôi mà là tôi có ký ức của Ôn Mạc Ngôn, tôi bất tri bất giác đã trở thành bộ dạng của anh ấy. Không phải tôi yêu em mà là tôi đang dùng cách của anh ấy để yêu em”
“Các người… các người đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu… tôi không hiểu!”
“Ôn Mạc Ngôn là Ôn Mạc Ngôn, Thiện Ngôn là Thiện Ngôn, không thể nhầm lẫn hai người đó với nhau được, không thể!”
Cô ấy đau đớn ôm đầu kêu gào thảm thiết.
Không thể nào.
Cô ấy sẽ không yêu hai người, cô ấy sẽ không như vậy.
“Ôn Mạc Ngôn là Thiện Ngôn, còn Thiện Ngôn chính là Ôn Mạc Ngôn. Khuôn mặt mà cô nhìn thấy hàng ngày chính là bản thân cô trong trong trái tim cô! Cô đã quên ảo giác mỗi ngày của cô đã đều nói với cô điều gì rồi sao? Anh ấy đang thuyết phục cô, khuyên cô nên chấp nhận Thiện Ngôn. Từ tận đáy lòng cô cũng không thể phân biệt được, đúng không?”
Giọng nói này… không biết là của ai, là giọng nói của chính cô ấy hay là giọng nói của Ôn Mạc Ngôn, cô ấy không thể phân biệt được nữa rồi.
“Đừng nói nữa, làm ơn đừng nói nữa…”
Cô ấy che tai thật chặt, rõ ràng bịt chặt lỗ tai như vậy, nhưng mà…
nhưng mà giọng nói đó vẫn xuyên vào tai cô ấy.
Giống như một ma quỷ, dây dưa không rời với cô ấy, cô ấy muốn thoát khỏi nó, nhưng mà…
“AI Cuối cùng thì cô ấy đột nhiên tỉnh lại, bật dậy khỏi giường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào cơ thể, mang theo nhiệt độ.
Cô ấy đột nhiên bật dậy làm cho Cố Cố đang ở bên cạnh sợ hết hồn.
“Mợ, mợ không sao chứ?”
“Cố Cố, cháu… sao cháu lại ở đây, Ôn Mạc Ngôn đâu? Còn bản thân mợ thì sao…”
Bạch Minh Châu hốt hoảng nhìn quanh, trong nhà không còn ai ngoài hai người họ.
Là mơ?
Đây là một giấc mơ?
Cô ấy thở ra một hơi dài, vò đầu bứt tóc thì thấy cả người ướt đắm mồ hôi, tóc tai ướt nhẹp.
Làm sao mà giấc mơ này lại kinh khủng như vậy hơn nữa còn… chân thật đến vậy.
“Mợ, mợ gặp ác mộng sao? Mợ còn khóc nữa”
“Khóc?” Bạch Minh Châu lau khóe mắt, quả nhiên cảm nhận được ẩm ướt.
“Đừng nhắc tới chuyện này, cháu tới đây làm gì?”
“Cậu bảo cháu đến đây để gọi mợ dậy, cậu mợ còn phải cùng cháu tham gia các hoạt động gia đình!”
Lúc này thì Bạch Minh Châu mới nhớ tới, tối hôm qua hình như Thiện Ngôn có nói với cô ấy rồi!
“Được, mợ sẽ đi tắm rửa ngay”
Cả người Bạch Minh Châu mồ hôi đầm đìa nên cô ấy muốn tắm rửa thật sạch.
Sau khi tắm xong thì cô ấy mặc quần áo sạch sẽ, nhìn mình trong gương vẫn còn sợ hãi không thôi, sắc mặt có chút tái nhợt.
Cô ấy vỗ về da mặt để nó hồng hào lên một chút.
Trong giấc mơ, những lời nói đan xen của hai người đó lại hiện ra.