Chương
“Thật sự không trách tôi sao? Nếu như tôi khiến cho các người sinh ra con thiêu thân gì đó thì tôi sẽ áy náy cả đời.”
Kỷ Nguyệt Trâm vô cùng khổ sở nói.
Nếu như đối phương lấy mạng của cô ta ra để uy hiếp thì chắc chắn xương cốt của cô ta sẽ rất cứng.
Nhưng năm lần bảy lượt lại là Kỷ Thiên Minh, cô ta không có người thân, chỉ có duy nhất Kỷ Thiên Minh.
Cô ta có thể chết, nhưng lại không thể để cho Kỷ Thiên Minh bị liên lụy xảy ra chuyện được.
Hứa Trúc Linh hiểu được tâm trạng của cô ta, nếu như có người lấy tính mạng của Cố Thành Trung để uy hiếp cô, buộc cô phải nói ra một chút chuyện thì đoán chừng cô cũng không thể nào chống đỡ được.
Cô an ủi Kỷ Nguyệt Trâm, chuyện cấp bách bây giờ là phải làm sao.
để Diên hết hy vọng.
Cô không đi sai đường, mỗi bước đi của cô đều không hối hận, cảm thấy là đúng.
Cảm thấy sai… Chỉ có một mình cậu ta mà thôi.
Hứa Trúc Linh đứng ngồi không yên, muốn đi tìm Diên nói chuyện một chút, nhưng lại bị Constantine từ chối ở ngoài cửa.
Diên không muốn gặp ai cả.
Hứa Trúc Linh thất vọng rời đi, trong giây phút quay người đi, lại nghe được tiếng mở cửa truyền đến từ phía sau lưng.
Cô vội vàng quay người lại, đối mặt với một cặp mắt màu xanh lam kia.
Trong đó, giống như đổ đầy mực, là hoàn toàn tĩnh lặng.
Không có mạch nước ngầm, không có sóng trào, giống như là sương mù, không nhìn rõ được bất cứ thứ gì.
Cô chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy bao giờ, vậy mà cô lại cảm thấy sợ hãi.
Rõ ràng đang là ngày mùa hè nắng chói chang, cô lại cảm thấy lạnh như rơi vào trong hầm băng, lạnh run lẩy bẩy.
Cô muốn tiến lên đuổi theo, nhưng không biết tại sao, hai chân giống như bị rót chì, đứng yên tại chỗ, làm thế nào cũng không động đậy được.
Cô trơ mắt nhìn Diên quay người rời đi, ánh mắt trước khi quay người kia, tĩnh mịch sâu lắng, có một luồng ánh sáng mờ mịt khó hiểu chảy trong đó.
Bóng lưng của Diên rất lạnh lùng.
Đợi cơ thể cô có phản ứng lại, lúc cô có thể bước đi được thì Diên đã biến mất không thấy đâu.
Trong phòng sách, William không có chút bất ngờ nào khi thấy cậu đến.
“Nghĩ kỹ rồi sao?”
“Tôi muốn Cố Thành Trung chết, chỉ cần anh ta chết, chuyện gì tôi cũng đồng ý với anh”
Lời này từng chữ được phát ra từ giữa hàm răng đều mang theo sự.
tàn nhẫn hung tợn chết chóc.
Trước kia, cậu có thể tình nguyện để bản thân mình bị tổn thương, liếm láp vết thương một mình, cũng có thể chân thành chúc phúc cho họ ở bên nhau.
Cậu ghen ghét với Cố Thành Trung, nhưng chưa từng nghĩ sẽ làm hại anh.
Bởi vì cậu biết, Cố Thành Trung có chút bất trắc gì thì người đau lòng nhất chính là Hứa Trúc Linh.
Yêu ai yêu cả đường đi lối về, ngay cả tình địch của mình cũng bằng lòng không động đến.
Nếu như anh xảy ra chuyện gì, chỉ cần cậu có đủ khả năng, thì cũng sẽ không làm khó làm dễ thêm.
Tình yêu của cậu đã hiến dâng một cách không vụ lợi như vậy.
Nhưng lại đổi về cái gì?
Anh cướp mất người con gái mà cậu yêu nhất, để cậu biến thành một kẻ đáng thương nhất thảm hại nhất.