Chương
Trên miệng thì nói không thích cô ấy lại gần.
Nhưng khi nhìn thấy có người xấu muốn đưa Charlotte đi, anh ta không ngần ngại gì mà tiến lên trước, nhào lên người cô ấy, dùng máu thịt của mình ngăn lại.
“Anh”
Cô ấy lại gọi một tiếng.
Khi ngón tay hơi nóng của cô ấy chạm vào vết sẹo của anh, người đứng trước mặt đã không còn là Kỷ Nguyệt Trâm nữa.
“Char… Charlotte… em gái?”
Tâm trạng anh ta căng thẳng nắm chặt tay, nói: “Là em, em về rồi”
“Nhưng em không ở được lâu nữa, em sắp biến mất rồi”
“Không, anh không cho phép, anh chỉ có một người thân là em.
Những năm em không ở đây, anh sống rất khổ sở. Xin lỗi, đều là anh không tốt, không chăm sóc tốt cho em. Anh không nên để em gả cho tên khốn nạn kia, vậy mà anh lại bị tên kia lừa, hại em..”
William lúc này, không thể khống chế được nữa, những giọt nước mắt nóng hổi tuôn rơi.
Anh ta là một người lính máu sắt, tình nguyện đổ máu cũng sẽ không rơi nước mắt.
Lần trước khó, là khi nhìn thấy cô ấy trúng đạn, chết trước mặt mình.
“Anh”
Cô ấy chỉ nói ra một chữ, liền nhắm mắt lại.
Viên đạn xuyên qua tim, chết ngay tại chỗ.
Anh ta ôm chặt Kỷ Nguyệt Trâm, dùng lực như vậy, dường như muốn bóp nát cô ấy nhập vào xương cốt anh ta vậy.
Kỷ Nguyệt Trâm cảm thấy đau đớn, nhưng không hề kháng cự.
Cô ấy vẫn cảm nhận được tình yêu của William, tình yêu khắc cốt ghi tâm đối với em gái.
Anh ta đội trời đạp đất, trong lòng không chút hổ thẹn, chống lại đất nước mà anh ta đã từng bảo vệ và kính trọng, trở thành tội nhân lịch sự, anh ta cũng chưa từng hối hận.
Nhưng lúc này, anh ta đang run rẩy, anh ta tràn đầy áy náy đối với em gái anh ta.
Anh ta không hổ thẹn với lòng mình, nhưng cuối cùng lại nợ Charlotte.
Nhưng anh ta không biết trong mắt Charlotte, anh ta chính là một người anh trai hoàn hảo nhất.
“Anh, xin lỗi, em không thể ở bên cạnh anh được nữa. Em không thể chịu đựng được nữa, em sắp biến mất rồi. Anh cũng sắp không cảm nhận được sự tồn tại của em nữa rồi, không phải sao? Ở đây, toàn bộ đều là đồ của em, giữ lại hơi thở của em, em mới có thể tạm thời tồn tại được. Nhưng thời gian sẽ khiến mọi thứ phai nhạt, bao gồm cả em”
“Không, anh không cho phép”
William trầm giọng gầm gừ, giống như một con sư tử bị thương vậy.
Mắt anh ta đỏ hoe, trong đôi mắt đều là khí tức khát máu.
“Em gái, đừng rời xa anh”
“Anh, em không còn nhiều thời gian nữa, anh không phải luôn có lời muốn nói với em sao? Nếu còn không nói nữa thì em không thể nghe được nữa đâu. Anh”
Mắt cô ta đỏ hoe, cô ta hoàn toàn tiến vào cảm xúc của Charlotte.
Coi như là làm một điều cuối cùng vì người chết, đây cũng coi như là một loại việc thiện.
William nghe thấy lời này, cánh môi run rẩy.
Không còn nhiều thời gian nữa.
Cho dù anh ta có cố gắng thế nào, cũng không thể chống lại trời đất, không thể chống lại quy tắc của tự nhiên.