Chương
Định mệnh vốn chính là một chuyện mơ hồ, liệu có ai có thể đoán được kết quả?
Cô chỉ biết là bản thân mình và Cố Thành Chung là vợ chồng.
“Những gì tôi biết đến thời điểm hiện tại tôi đã được gả cho Cố Thành Chung, Chúng tôi cũng trải qua nhiều sóng gió, nhưng chúng tôi vẫn không thay đổi, vẫn ở bên nhau. Cậu tin định mệnh cũng được, tin lời của cô ấy cũng được, tôi đến đây chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi chỉ tin tưởng sự thật. Sự thật chính là, tôi là Cố Thành Chung là vợ chồng”.
” khăng khăng một mực, tự làm tổn thương chính mình”
“Cô là đang lo lắng tôi tự làm tổn thương chính mình, hay là lo lắng tôi làm tổn thương Cố Thành Chung?”
“Cả hai tôi đều lo lắng. Tôi không cần phải nói dối cậu. Diên, tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện chúng ta sẽ là kẻ thù, tôi cũng không muốn một trong hai người bị thương”
“Thực sự đáng tiếc, muộn Cậu ta nheo mắt nói một cái u ám, đáy mắt cuồn cuộn mang theo sắc máu, mang theo cả sự thù địch, còn có…
Ý hận thấu xương.
¡ yêu cô, chính là tôi chưa bao giờ muốn cô phải chịu áp lực.
Thậm chí… ba chữ này tôi cũng không dám nói ra khỏi miệng, tôi sợ cô không để ý tới tôi, sợ chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể làm được nữa. Tình yêu của tôi, cẩn thận, hèn mọn đến bụi bặm”.
“Nhưng trong lòng tôi cam tâm tình nguyện, chỉ cần cô sống tốt là được”
“Tôi đã quen với sự đau đớn, nó đã tạo thành thói quen ẩn sâu trong lòng, nhưng thật không thể ngờ, nỗi đau lần này cô dành cho tôi lại đau khổ và nặng nề đến thế. Cô vốn nên thuộc về tôi, cho dù hai người đã kết hôn, nhưng cô vẫn nên thuộc về tôi. Cố Thành Chung là một tên trộm, là một tên cướp, anh ta đã trộm mất cô từ bên cạnh tôi đi, mà tôi không hề hay biết gì. Thậm chí, tôi lại là người cuối cùng biết chuyện.
“Cô biết rõ anh ta là kẻ cướp, nhưng cô vẫn muốn ở bên cạnh anh ta, cô cho rằng tôi là cái gì? Vật hy sinh sao?”
“Cô rất cố chấp. Định mệnh sẽ không có ai biết để nói cho cô nghe.
hết, lời Kỷ Nguyệt Trâm cũng chỉ được coi là bao quát. Vì sao tôi lại bỏ lỡ cô, đây chẳng phải cũng là một hướng khác của định mệnh sao?”
“Nó giống như… giống như một ngã ba trên đường sẽ có những ngã rẽ khác nhau, chung quy lại vẫn có những lúc sai lầm”
“Tôi đứng đây, đứng ở ngã ba đường, sẽ giết chết tất cả những người đi sai. Vì khi đã mắc sai lầm, các người đi tiếp sẽ tiếp tục mắc thêm sai lâm nữa, mà tôi sẽ từ từ xoay trở về, sẽ không để sai lâm được tiếp diễn”
“Cậu..”
Hứa Trúc Linh kinh ngạc nhìn Diên.
Đây có phải là Diên mà cô biết không?
Hung dữ, cục căn, độc ác.
Cả người giống như đã rơi vào địa ngục, là ác ma.
“Nếu tôi kiên trì tiếp tục sai, cùng Cố Thành Chung ở bên nhau, có phải ngay cả tôi, cậu cũng giết không? Tôi cũng là người đi sai sao?”
Diên nhìn cô thật sâu, trong mắt hiện ra vẻ đau khổ.
Dùng sức siết chặt nắm đấm, có thể nhìn rõ những đường gân xanh nổi trên mu bàn tay cậu ta.
“Cô… cô không nên ép tôi.”
Lời này, được nói ra từ kẽ hai hàm răng siết chặt.
“Tôi không ép cậu, đây là sự thật, tôi sẽ cùng anh ấy đồng sinh cộng tử”
“Vì sao? Rốt cuộc anh ta có gì tốt? Tôi có gì không bằng anh ta?”