Chương
Trong xe, cô không nói một lời nào về cuộc nói chuyện với Diên, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, anh biết cuộc nói chuyện không được tốt đẹp.
Anh không hề truy hỏi, một đường lái xe về nhà, bắt đầu rửa tay nấu cơm cho cô.
Hứa Trúc Linh dựa vào cửa, nhìn người đàn ông mặc tạp dề trong phòng bếp, tay nghề điêu luyện trong phòng bếp.
Canh nóng bốc khói nghi ngút làm cả phòng bếp trở lên mờ mịt.
Dáng vẻ anh có chút mơ hồ, cũng trở lên ôn hòa.
Cô không khỏi nhếch khóe miệng.
Hối hận không?
Không hối hận.
Cô chưa từng hối hận khi yêu người đàn ông này.
Không hối hận khi gả cho anh, khi mang thai cũng không hối hận, con mất rồi cũng không hối hận.
Cho dù, con đường của bọn họ đã xác định phải gập ghềnh trắc trở, cũng có thể sẽ không có kết cục tốt đẹp, nhưng vậy thì làm sao chứ?
Bọn họ ở cạnh nhau, cho dù trong chốc lát, cũng đủ rồi.
Cô tiến lên trước, ôm lấy anh từ phía sau.
“Anh làm đồ ngon gì vậy?”
Cô giả vờ nhẹ nhàng thoải mái nói.
“Món sườn xào chua ngọt mà em thích nhất, còn có súp gà nấm, thêm một con cá luộc nữa có được không, em cũng thích ăn cay”
“Ừ, thêm chút món chay nữa, phải cân đối dinh dưỡng”
“Ừ, chồng sẽ biểu hiện thật tốt, cố gắng nuôi em đến béo trắng luôn” Anh cười nói.
Cô chỉ ở bên cạnh, nhàn nhã gặm trái cây, anh làm xong thức ăn, tự mình nếm thử một chút.
Căn bản không có chỗ nào để cô phải động tay, cho dù tài nấu nướng của cô tốt hơn Cố Thành Trung không ít.
“Cố Thành Trung anh nói xem tại sao kiếp này chúng ta lại có duyên không phận chứ, phải khó khăn thế nào mới có thể ở cạnh nhau chứ?
Anh nói xem, có phải kiếp trước chúng ta xảy ra lỗi lầm gì không? Kiếp trước anh có lỗi với em đúng không?”
“Ai biết được chứ? Em không muốn biết kiếp trước thế nào, em chỉ biết, kiếp này em không muốn bỏ qua anh”
“Nếu như, thật sự có tiền căn hậu quả, kiếp trước và kiếp này. Em hy vọng bắt đầu từ kiếp này, và những kiếp sau này đều sẽ được gặp anh.
Cho dù, có hàng triệu khả năng rời khỏi anh, các loại cuộc sống, em đều không muốn trải qua. Em chỉ muốn ở cùng anh, dạy dỗ con cái, hòa thuận vui vẻ.”
Cô cười nói, mỗi một từ đều nói rất rõ ràng, tròn vành rõ chữ.
Trước khi gặp được anh.
Em không biết tương lai của em ở đâu.
Sau khi gặp được anh.
Anh chính là tương lai của em.
Cố Thành Trung, em yêu anh, rất yêu rất yêu anh.
Cố Thành Trung nghe thấy vậy, động tác cắt rau cũng hơi khựng lại.
Lời này, sưởi ấm trái tim.
“Trong mắt anh không có muôn hồng nghìn tía, chỉ có em”
Khi người mình yêu xuất hiện, những màu sắc khác không còn có thể gọi là màu sắc nữa.