Chương
Anh không hề vội vàng, cho dù anh tràn đầy dục vọng, cũng sẽ suy nghĩ đến cảm xúc của cô.
Giống như lúc này, anh vẫn nhớ cô đói bụng.
Cô không nhịn được ôm lấy cổ anh, hôn vào má anh.
“Chồng thật là tốt”
“Anh cũng chỉ vì mình thôi, dù sao đợi lát nữa người nào đó không còn sức lực nữa, đến rên cũng không rên ra được, có khí mà không có lực”
Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, sắc mặt nhanh chóng đỏ lên, dường như máu huyết toàn thân đều tụ lên đỉnh đầu vậy.
“Anh…”
“Ngoan, ăn cơm, nếu không anh thật sự ăn em, cảm giác cũng khó chịu”
Kỷ Nguyệt Trâm cảm thấy hôn cũng đủ rồi, lau môi, rồi lùi ra, cạnh cửa xe bên kia.
“Thế… thế nào? Vẫn nhạt nhẽo sao?”
Cô ta lắp bắp nói, có một loại cảm giác làm chuyện xấu, rất hổ thẹn.
William cũng có chút ngẩn ra, cơ thể vẫn còn cứng đờ.
“Vừa rt Anh ta vô thức liếm môi, có chút cảm giác không thỏa mãn.
“Vừa rồi không nghiêm túc, chắc phải lại một lần nữa, tôi mới biết rốt cuộc cô có thú vị không”
“Hả?”
Cô vừa mới phát ra tiếng thở dài, người đàn ông đã lao đến.
Constantine vừa quay đầu lại thì nhìn thấy dáng vẻ chủ động của William, đôi mắt kinh ngạc như muốn rớt xuống đất.
Đây rốt cuộc là làm sao vậy, còn muốn có qua có lại sao?
Bây giờ bọn họ không phải là binh là thổ phỉ sao, sao phải chú trọng đạo nghĩa giang hồ làm gì chứ?
Giết một người, chẳng qua là đầu chạm đất, đao thấy máu, mấy giây là xong.
Nhưng hai người này, một đi một lại, hơn mười phút rồi trôi qua rồi.
Thực hiện nhiệm vụ này thật sự khó quá.
Tự nhiên bị thồn cho một miệng cẩu lương, cũng khổ quá.
Một lúc lâu sau, William mới thả môi cô ta ra.
Một đến hai đi, miệng của cô đều sưng đỏ lên, rõ ràng càng mê người hơn.
Đúng lúc này, điện thoại của William vang lên, là tin nhắn Constantine tốt bụng gửi tới, nhắc nhở anh ta thời gian không còn sớm nữa, mọi thứ giải quyết sàng sớm càng tốt.
William nhìn màn hình, rơi vào trầm tư.
Sau đó, anh ta nói: “Lần sau, tôi lại đến tìm cô”
“Hả? Anh không giết tôi sao?”
“Bây giờ không muốn nữa, sau này lại nói đi”
“Vậy… vậy anh cứ làm việc đi, đừng có giết tôi nữa. Dù sao lời nên nói hôm nay tôi đều nói ra rồi, hậu quả cũng đã xảy ra rồi. Anh không thể mở lưới một lần sao? Anh nể mặt… nể mặt tôi chiêu hồn giúp em gái anh, để hai anh em các người gặp nhau, tha cho tôi đi nhé?”
“Được”
Anh ta hơi suy tư, sau đó đưa ra một câu trả lời chắc chắn.
“Thật sao?”
Cái gọi là hạnh phúc đến quá nhanh, chắc chính là loại cảm giác này.
Đôi mắt cô ta nhanh chóng sáng lên, bên trong đều là những vì sao long lanh.