Chương
“Vợ tôi đâu?”
Bên kia truyền đến giọng nói mạnh mẽ của Cố Thành Trung, còn mang theo tức giận.
Cô lập tức lớn tiếng nói, nhưng hai người bên kia dường như không thể nghe thấy vậy.
Cô dần dần từ bỏ, nhận ra được ý đồ khác của Halley.
Anh ta muốn mình nghe thấy cái gì?
Mà lúc này, trong phòng khách, toàn thân Cố Thành Trung là máu.
Trong đó có của mình, của người khác.
Anh bị bắn trúng vai, máu tươi tuôn ra, nhưng dường như anh không hề cảm nhận được vậy, cơ thể cao thẳng, tay cầm một khẩu súng màu đen, chĩa vào đầu Halley.
Nhưng anh ta chỉ cần làm tổn thương Trúc Linh một chút, anh cũng sẽ tiễn Halley đi gặp Diêm Vương.
“Đừng kích động, người tôi nhất định sẽ thả, giữa hai chúng ta cần gì phải động súng chứ?”
“Trả người cho tôi”
“Tôi nhớ ở phương Đông các người có một câu gọi là vật về chủ cũ, tôi chỉ sợ không thể trả Hứa Trúc Linh lại trọn vẹn mà thôi?”
“Anh động vào chỗ nào của cô ấy tôi sẽ phế chỗ đó của anh”
“Tôi nhốt cô ta và Diên vào cùng một phòng, tôi hạ thuốc, không tin thì anh nhìn xem”
Anh ta mở máy tính bảng ra, bên trong là máy giám sát.
Không có phần Diên ở trong phòng tắm, nhưng Hứa Trúc Linh ngoài cửa được quay lại rất rõ ràng.
Cô lo lắng không yên, đi đi lại lại, không ngừng cầu cứu.
Đến cuối cùng, thỏa hiệp đến cửa phòng tắm, chủ động gõ cửa.
Video đến đây thì dừng lại.
“Thế nào, còn muốn tiếp tục xem không? Tôi sợ nội dung tiếp theo quá hương diễm, anh không chịu đựng được.”
Anh ta còn chưa nói xong, Cố Thành Trung đã lao đến, đấm một phát vào mặt anh ta.
Halley không kịp phòng bị, cả người ngã xuống đất, khóe miệng chảy máu.
Nếu không phải xung quanh có người ngăn cản, e rằng Cố Thành Trung đã muốn đánh chết anh ta.
Thư ký của anh cũng bảo vệ Cố Thành Trung, đề phòng người khác gây bất lợi cho anh.
Halley đứng dậy, bình tĩnh lau khóe miệng, nhàn nhạt nhìn Cố Thành Trung, nói: “Anh Trung, một người phụ nữ mà thôi, anh phải nghiêm túc như vậy sao? Anh muốn người phụ nữ thế nào, cao thấp gầy béo, xinh đẹp vô song tôi đều có thể tìm cho anh. Sao anh phải treo trên một cái cây như vậy chứ?”
“Trả cô ấy lại cho tao, trả cho tao”
Cố Thành Trung không ngừng gào lên, dường như anh có tính vũ phu, vài người đàn ông to lớn giữ lấy anh, nhưng cũng không thể giữ nổi.
“Anh còn muốn cô ta làm gì chứ? Không bằng thành toàn cho người ta, để cô ta ở cạnh Diên. Anh muốn làm cái gì, tôi đều có thể làm giúp anh”
“Tao nói, trả cô ấy cho tao, mày không nghe thấy sao. Nếu không tao sẽ để mày chết mà không có chỗ chôn thân, trả cho tao”
Cố Thành Trung giống như một người điên vậy, tức giận, tràn đây vẻ thù địch, ánh mắt tràn đầy tơ máu, khiến người ta run rẩy.
Anh giống như một dã thú, cho dù là lông sắt cũng không thể nhốt được.
Halley cũng không ngờ anh lại nổi điên như vậy, cuối cùng vuốt mũi, nói: “Được, trả lại cho anh là được, dù sao tàn hoa bại liễu như vậy, Diên cũng không hiếm lạ”
“Mày câm miệng cho ông”