Chương
Anh dứt khoát nói: “Bởi vì lời em nói, không có chữ nào anh thích nghe cả. Nhưng anh hiểu được tính khí của em, nếu như bây giờ anh ép buộc em, em nhất định sẽ đau đến không muốn sống, anh sẽ cho em thời gian trị liệu. “
Hứa Trúc Linh vừa mở miệng, đã chuẩn bị tâm tư thật tốt để nói ra thì đã bị Cố Thành Trung cắt ngang, khiến cô không thể thốt ra lời nào.
Thực sự là muốn nói sự thật, nhưng lại không cho người ta cơ hội.
“Cái đó… em không cần thời gian trị liệu”
“Em quyết tâm ly hôn với anh sao? Không được. Chúng ta có thể ly thân trước, em bình tĩnh trước đã, khi tâm trạng ổn định mới nói chuyện sau. Anh biết bây giờ em không muốn nhìn thấy anh, anh có thể biến mất khỏi mắt em, nhưng em không thể ly dị với anh được.”
“Tại sao?”
Cô hơi kinh ngạc: “Em… em không phải là…”
“Vậy thì sao?” Cố Thành Trung nói từng chữ.
“Em không phải là nạn nhân duy nhất của vụ việc này, anh cũng vậy mà. Anh an ủi em… còn bản thân anh thì sao?”
“Anh là đàn ông, không cần an ủi”
“Đây là logic gì anh không đau lòng sao? Người phụ nữ anh yêu lại ở chung giường với người đàn ông khác. Trong lòng anh cảm thấy không ổn đúng không?”
Nhất định sẽ rất đau.
“Hơn nữa con đường này là do em tự chọn”
Cô nói thêm một câu, trong lòng có chút bất an.
Điều này là không công bằng với Cố Thành Trung.
Cố Thành Trung nghe vậy, hai tay lặng lẽ siết chặt, hai mắt đầy tơ máu, giống như một con mãnh thú dần dần mất kiểm soát, đã đến mức sắp sụp đổ.
Nỗi đau chạm vào một cái, lập tức bùng nổ.
“Trong lòng anh thật sự rất khó chịu. Không người đàn ông nào có thể thản nhiên đối mặt với chuyện này. Nhưng vậy thì sao? Chỉ cần em còn sống, còn ở bên cạnh anh, cảm xúc tiêu cực của anh sẽ cực kì nhỏ.
Anh chỉ cần em cố gắng quên đi những thứ này, em có thể không?”
“Em..”
Đối mặt với câu trả lời này, Hứa Trúc Linh không cách nào chống đỡ được.
Anh không quan tâm đến bản thân, xưa nay anh luôn đặt cảm nhận của cô lên hàng đầu.
Anh… trong lòng anh có đau hay không, anh chưa từng để ý.
“Rốt cuộc phải thế nào em mới đồng ý không ly hôn với anh?”
“Nếu em phải rời đi? Nếu không rời đi, em sống không nổi. Vậy anh buông tay sao?”
Cô thận trọng hỏi, tự hỏi Cố Thành Trung sẽ làm gì.
Chọn nắm chặt tay cô, hoặc chọn tôn trọng cô, để cô rời đi.
Trong lòng cô hi vọng anh sẽ buông tay, sau này có sai lệch gì cũng mong Gố Thành Trung có thể bỏ qua cho cô.
Anh không phải đang hành hạ cô, mà là đang làm khó dễ cô, tự cho mình đau đớn và xấu hổ.
Cố Thành Trung nghe mấy điều này, anh rơi vào trầm mặc.
Anh lặng lẽ nắm chặt tay, cuối cùng vẫn im lặng.
Anh lấy ra hai tập tài liệu rồi đưa cho cô.