Chương
Nhưng không ai dám điều tra kỹ lưỡng, rốt cuộc là do Halley ra tay trước, nếu để đại sứ quán can thiệp để vạch rõ tận cùng thì nhà họ Cố làm sao có thể nhìn Hứa Trúc Linh phải chịu uất ức được chứ.
Lần này Halley bị chơi đùa quá mức, Charles gây áp lực, còn Diên thì không để ý đến mình.
Ngược lại anh ta càng ra sức cảm ơn người kia.
Tin tức Cố Thành Trung nằm viện nhanh chóng đến tai anh hai.
Cố Thiện Linh đến thăm, còn có Tạ Quế Anh cũng đi cùng.
Tạ Quế Anh là bác sĩ, ít nhiều cũng biết một chút, nhìn xem thành phần thuốc một chút.
Tạ Quế Anh cũng rất thức thời, thấy anh không có chuyện gì thì cô ta liền đi ra ngoài, nhường lại không gian cho anh em bọn họ.
Hứa Trúc Linh rửa trái cây và đưa qua, đi ngang qua quầy thuốc, không ngờ lại đụng phải Tạ Quế Anh đang đi ra khỏi đó.
“Bác sĩ Tạ?”
“Hứa Trúc Linh?”
Tạ Quế Anh cũng sửng sốt, ánh mắt đảo qua, trong đó thoáng qua một chút kỳ quái.
“Sao cô lại ở đây?”
“Ồ, tôi… tôi bị lạc. Tôi thấy có người bên trong, nên muốn đến hỏi đường. Bệnh viện này giống y như mê cung vậy, khiến tôi lượn qua lượn lại đến choáng váng luôn”
“Đi xuống thang máy đẳng kia. Cuối cùng là phòng Cố Thành Trung.
Đừng đi nhầm”
“Được”
Tạ Quế Anh vừa cười vừa định bước đi, ngay sau đó nghĩ tới điều gì đó, đỏ bừng gò má hỏi: “Cái kia… Trúc Linh, cô thấy Edward thế nào?”
Hứa Trúc Linh nghe thế, cô cảm thấy Tạ Quế Anh lúc yêu thật có dáng vẻ của một cô gái nhỏ.
Vốn dĩ cô còn lo lắng Tạ Quế Anh có ý với Cố Thành Trung, nhưng hiện tại xem ra cô đã nghĩ quá nhiều rồi.
Vân là bác sĩ Tạ và Edward rất xứng đôi.
“Bác sĩ Edward là một quý ông lịch thiệp, thành tựu cũng không nhỏ. Cả hai đều là chuyên gia tâm thần học. Hai người cũng có rất nhiều chủ đề. Nếu hai người thực sự ở bên nhau, quả là trời đất tác hợp đó.”
“Thật sao? Xưa nay tôi chưa từng yêu bao giờ, tôi cũng không biết.
Cậu ấy nói rằng anh ấy yêu tôi, tôi không biết có nên tin hay không”
Cô ta vò mạnh quần áo của mình, dáng vẻ đầy xấu hổ.
“Vậy thì cô có thích anh ấy không?”
“Tôi không muốn tìm người mình thích, mà muốn tìm người thích mình, như thế thì anh ấy sẽ chiều chuộng tôi.”
“Điều này..”
Hứa Trúc Linh nghe nghe vậy, cô có chút không thể hiểu được.
“Chuyện tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, nếu anh ấy thành tâm, tôi cũng sẽ thích anh ấy” Tạ Quế Anh tiếp tục nói thêm.
Hứa Trúc Linh lúc này mới gật đầu, cảm thấy mọi việc thật sự không thể gấp gáp, cần phải từ từ bồi dưỡng.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Hứa Trúc Linh rời đi.
Từ lúc Tạ Quế Anh quay lại, nụ cười trên khóe miệng cô ta hơi cứng lại, cuối cùng nổi lên một vòng cung tinh tế, chính là một nụ cười khinh bỉ đáng sợ.