Chương
“Tại sao? Anh rất hiểu kẻ địch của mình sao?”
“Coi như là vậy, bởi vì chúng tôi đều biết, những chuyện còn lại này rất nghiêm trọng. Một khi xử lý không tốt, sẽ liên lụy đến em ấy”
“Tôi quả thật đến muộn một bước, Jane vì em ấy bị thương là sự thật, nếu như bây giờ bảo em ấy rời đi, em ấy cũng không thể làm được.
Dù sao, Jane đã cứu em ấy và đứa nhỏ, cũng tương tự cứu vợ con tôi, tôi nợ cậu ta một nhân tình”
Cố Thành Trung nói.
Lúc này, không phải thành kiến giữa đàn ông với nhau, mà là đều muốn bỏ ra tất cả vì một người phụ nữ.
Một người đến trước một người đến sau, thì có liên quan gì chứ, dù sao đều cam tâm tình nguyện.
Mà lúc này, bệnh viện.
Viên đạn trên người Jane đã được lấy ra, không có vấn đề gì lớn, mà Hứa Trúc Linh đã sắp xếp xong cho đứa nhỏ, đặt ở phòng bệnh của cậu ta.
Hứa Trúc Linh dỗ đứa nhỏ ngủ, bác sĩ nói đứa nhỏ không có gì đáng ngại, chỉ là khóc quá nhiều, cổ họng bị khan, có thể bị tổn thương đến dây thanh quản.
Sau này phải điều dưỡng cẩn thận, không thể làm tổn thương dây thanh quản nữa.
Cậu bé nhanh chóng ngừng khóc, nằm trong lòng cô chơi một lúc rồi ngủ.
Đôi mắt cậu bé trong veo, dường như còn chưa biết sự nham hiểm của thế giới này, hoàn toàn không biết mạng sống của mình vừa gặp nguy hiểm.
May mà cậu bé không biết gì cả, nếu không lưu lại ám ảnh, sau này rất khó xử lý.
Ngược lại là cô, lần này bị dọa không nhẹ, sau này e rằng có ám ảnh không nhỏ.
Jane được gây tê cục bộ, cho nên bây giờ rất tỉnh táo.
Cậu ta thấy Hứa Trúc Linh đang dỗ đứa trẻ ở bên nôi, sắc mặt dịu dàng.
Một người phụ nữ sau khi làm mẹ, thật sự rất khác.
Trước kia cô giống như một đứa trẻ vậy, vô lo vô nghĩ, đến cả bản thân mình cũng cần người khác chăm sóc.
Nhưng bây giờ đã chăm sóc được đứa nhỏ rồi, vô cùng thành thạo.
Cô thật sự trưởng thành rồi, nhưng người khiến cô trưởng thành lại không phải là mình.
“Cố Hy không sao chứ?”
Cậu ta lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng bệnh.
“Không sao, ngủ rồi, đợi lát nữa tỉnh lại uống chút sữa là không sao tồi: Cô đứng dậy, rót cho cậu ta một cốc nước nóng, sau đó ngồi bên giường bệnh gọt hoa quả cho cậu ta.
“Hôm nay cảm ơn nhé” Cô không khỏi cảm kích nói.
“Lucia vốn dĩ là muốn nhắm vào tôi, cô ta vì để thoát mạng, muốn lấy cô uy hiếp tôi. Cô cũng chỉ bị tôi liên lụy mà thôi, người xin lỗi nên là tôi, cô không nên nói cảm ơn”
“Chuyện đều đã qua rồi, không cần phải vướng bận đúng sai nữa.
Đại nạn không chết, sau này sẽ gặp may mắn”
Cô cười, bỏ qua vấn đề này.
Jane cầm cốc nước, ngón tay xoa miệng cốc, nói.
“Hứa Trúc Linh, mọi người đều biết cô là điểm yếu của tôi, đều biết chỉ có cô mới uy hiếp được tôi”
“Đến cả tôi, muốn tự lừa dối mình cũng đều không được. Tôi muốn buông tay, thật sự tôi từng nghĩ, sẽ tâm cam tình nguyện thành toàn cho.
cô. Nhưng… nhưng càng đến cuối càng khó. Tôi muốn thả cô đi, nhưng tay trái của tôi buông ra, tay phải lại vô thức nắm chặt lại”