Chương
Lại không nghĩ tới thế mà anh ta lại dừng cương trước bờ vực.
Bởi vì ý đồ của Diên, anh ta cũng cực kỳ rõ ràng.
Cậu ta muốn hy sinh bản thân, ngăn anh ta đánh chủ ý lên người Hứa Trúc Linh.
Chỉ có khi cậu ta dâng thân mình lên, vậy thì anh ta sẽ không tác hợp cậu ta với Hứa Trúc Linh nữa.
Vì ngăn cản anh ta, thế mà ngay cả cái chiêu làm tổn thương bản thân mình mà cũng có thể nghĩ ra được.
Anh ta tức giận đến mức cả người phát run, trực tiếp đặt Diên vào trong nước, mạnh mẽ đút thuốc giải cho cậu ta, để cho cậu ta bình tĩnh lại.
Anh ta nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, cảm thấy bản thân mình là một chính nhân quân tử, không có giậu đổ bìm leo.
Nhưng sau khi bước ra cửa, anh ta lập tức cảm thấy mình là một đứa ngốc.
Tuy nói dưa hái xanh không ngọt, nhưng tốt xấu gì người ta thử một miếng dưa hấu thì mới biết là tư vị gì được chứ.
Còn anh ta thì sao?
Tay còn chưa chạm được một cái nữa, được coi là cái gì chứ?
Halley vừa nhớ đến mấy thứ này, trong lòng anh ta ủy khuất muốn chết, anh ta ngồi một bên, khó chịu mà vặn vẹo ngón tay, giống như là một cô vợ nhỏ với mười phần oán khí vậy.
Một mình anh ta lẩm bẩm càm ràm: “Chỉ biết đau lòng Hứa Trúc Linh của cậu thôi sao. Người ta làm nhiều việc vì cậu như vậy, cậu cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, còn chỉ trích tôi nữa. Tôi ngựa không dừng vó mà chạy tới, trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi cuống họng rồi mà chẳng thấy cậu an ủi tôi một câu nữa”
“Đồ vong ân bội nghĩa, người mà Halley tôi yêu phải, sao lại là một người vong ân bội nghĩa chứ? Cầm thú không tim không phổi”
Diên nghe thấy vậy, cảm thấy đầu đau nhức, cậu ta hơi xoa bóp huyệt thái dương, cực kỳ bất đắc dĩ.
“Tôi không có ý đó, tôi đang suy nghĩ”
“Nghĩ chuyện gì?”
“Cái này…”
Diên muốn nói lại thôi, không biết có nên nói cho Halley hay không.
Dù sao chuyện này, cũng không phải là nhỏ.
“Giữa tôi và cậu còn có chuyện gì không thể nói sao? Diên, cậu có thể không tin toàn bộ thế giới, nhưng cậu không thể không tin tôi được.
Toàn bộ thế giới đều có thể làm tổn thương đến cậu, nhưng mà Halley tôi thề, tôi tuyệt đối sẽ không”
Vẻ mặt của anh ta trở nên nghiêm túc trong nháy mắt, nói một hồi, giọng nói âm vang có lực, rơi xuống còn phát ra tiếng, giống như là lời thề của quân nhân vậy.
Diên nghe vậy, trong lòng cậu ta có hơi cảm động.
Nếu ngay cả Halley mà cậu ta cũng không dám tin tưởng, cậu ta còn có thể tin tưởng ai được nữa chứ?
“Con của Trúc Linh còn sống, Lucia treo đầu dê bán thịt chó, giấu đứa nhỏ đi, muốn cho bọn họ một đao chí mạng”
“Cái gì?”
Halley nghe cậu ta nói như thế, sắc mặt anh ta hơi thay đổi: “Vậy cậu đã nói cho Hứa Trúc Linh biết chưa?”
Diên lắc nhẹ đầu.
“Cậu ẩn giấu tâm tư?”
Diên nghe nói như thế, cánh môi của cậu ta hơi mấp máy, không biết phải giải thích như thế nào nữa.
Cuối cùng, cậu ta nhìn ra đám mây bên ngoài, giọng nói trầm trọng mà phun ra ba chữ.