Chương
“Tôi không biết.”
Cậu tạm dừng một hồi lâu rồi mới tiếp tục nói: “Tôi sẽ không làm thương tổn đứa con của cô ấy, nhưng tôi cũng không muốn nói cho cô ấy biết. Nếu không một nhà ba người bọn họ thật sự sẽ hạnh phúc mỹ mãn, mà tôi một mình, bơ vơ không nơi nương tựa.”
Khóe môi cậu ta gợi lên một nụ cười cô đơn, nụ cười này rơi vào trong mắt Halley, khiến cho anh ta đau lòng muốn chết.
Tay anh ta, muốn chạm vào bờ vai của cậu, muốn tiếp thêm cho cậu dũng khí, nhưng lại dừng ở giữa không trung rồi rụt về.
Anh ta rất muốn nói cho Diên.
Cậu ta không phải chỉ có một mình, cho tới nay, anh ta đều yên lặng đứng phía sau mà nhìn cậu ta.
Chỉ cần Diên quay đầu lại, chỉ cần liếc mắt một cái thôi là được rồi, tất cả những gì anh ta bỏ ra đều xem như là có hồi đáp rồi.
Nhưng thứ cậu ta đưa, cho tới nay đều là thất truyền.
“Vậy bây giờ cậu định sẽ làm sao đây? Cậu có biết đứa nhỏ bị giấu ở đâu không?”
Diên lắc đầu: “Tôi cũng không biết, nhưng có thể tra rõ được mỗi một người trong Hoàng cung, dù sao thì có thể tìm được người làm việc thay cho cô ta. Tăm tích của đứa nhỏ cũng không khó tìm, chỉ là bây giờ tôi còn chưa định nói cho bọn họ biết. Cứ đợi thêm một chút đi, nói không chừng ngày nào đó lại muốn tác hợp thì sao.”
Cậu ta sâu kín mà nói.
Lúc Diên đến hoàng cung Manhattan thì đã là đêm khuya rồi, thân thể của cậu bị thương, Halley để cho cậu đi nghỉ ngơi. Nhưng cậu không muốn, tự mình đi hỏi từng người trong cung Vương hậu, cuối cùng cũng tìm ra được một chút manh mối.
Bên dưới tẩm điện của Vương hậu có một tầng hầm.
Bên trong được bố trí rất ấm áp, có một trong năm cung nữ đang ôm đứa nhỏ, ca hát.
Cô ta nghe thấy tiếng bước chân, cứ tưởng là Lucia đến, cô ta còn có chút buồn bực.
Ngày thường, cô ta rất ít khi tới đây, bởi vì cứ nhìn thấy đứa nhỏ này là cô ta sẽ tức giận.
Cô ta tiến lên hành lễ, một khắc khi nhìn thấy Diên kia thì sửng sốt.
“Cậu là ai? Đây là tẩm điện của vương hậu…”
Lời của cô ta còn chưa nói xong thì đã bị người bắt lấy, đứa nhỏ cũng bị cướp đi.
Đứa nhỏ vừa rời khỏi lòng cô cung nữ thì bắt đầu gào khóc, tiếng khóc cực kỳ vang dội.
Nhưng khi được đưa vào lòng Diên, đứa nhỏ này lại an tĩnh lại cứ tựa như kỳ tích vậy.
Ngay cả cung nữ cũng khiếp sợ một hồi.
Đứa nhỏ này cực kỳ sợ người lạ, ngày thường phải do tự cô ta ôm, người khác không được chạm vào một chút nào hết, nhưng hôm nay…
Diên nhìn cô bé phấn điêu ngọc mài trong lòng mình, gương mặt phương đông có vẻ hơi nhu hòa, đôi mắt to đen như quả nho, tròn tròn nhìn cậu ta.
Mặt mũi còn chưa thành hình hết, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn nhiều nếp nhăn, nhưng lờ mờ vẫn có thể nhìn thấy được một chút bộ dáng của Hứa Trúc Linh.
Cô bé vừa mới khóc lóc âm, trên lông mi còn vươn nước mắt trong suốt, giờ phút này đang chớp chớp mắt, tò mò mà nhìn cậu ta.
“Nhìn chú làm gì hả?”
Cậu ta còn hỏi, lập tức lại cảm thấy mình cứ như là đàn gảy tai trâu vậy.
Đứa nhỏ mới bây lớn thế này, làm sao nghe hiểu được lời nói của cậu ta được chứ?
“Ha ha”
Con nhóc kia đột nhiên vui vẻ nở nụ cười, hoa chân múa tay cực kỳ Vui sướng.