Chương
“Người anh em, người phụ nữ này e rằng không phải hạng người bình thường, nếu như cậu không muốn lật thuyền trong mương thì tốt nhất nên sớm chuẩn bị trước”
Cố Thành Trung nghe vậy, sắc mặt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.
Nếu như phát hiện muộn chút nữa, vậy rất có thể anh sẽ thua ở trong tay một người phụ nữ.
“Trái lại tôi không lo lắng cho bản thân, tôi sợ Trúc Linh sẽ gặp phải bất trắc”
“Vậy cậu định làm gì? Nếu như dọn ra ngoài có vẻ cố ý quá mức.
Cố Thành Trung im lặng, xem ra đây quả thật là vấn đề khó khăn.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến Tạ Quế Anh không phát hiện ra sự khác thường, lại không gây tổn thương cho Trúc Linh đây?
Đúng lúc này, trong đầu chợt lóe ánh sáng, thế mà lại xuất hiện tên của một người.
Jane…
Giờ phút này, sự bảo vệ của cậu ấy là mạnh mẽ nhất.
Jane cũng không ngờ rằng Cố Thành Trung sẽ chủ động tìm đến mình, hơn nữa là đến để hỏi tội.
Hai người đã giao ước bằng miệng, sự tranh đấu giữa bọn họ không thể liên lụy đến Hứa Trúc Linh.
Thế nhưng bây giờ Phó Minh Nam lại phái người rục rịch ngóc đầu dậy, mà Phó Minh Nam là người của cậu ấy.
Jane nghe vậy bèn ra sức nhíu mày.
Đương nhiên là cậu ấy không dặn dò Phó Minh Nam ra tay.
“Nếu như chuyện này thật sự có liên quan đến Phó Minh Nam, chắc chắn tôi sẽ nghiêm trị không tha, dù có mất đi một cánh tay đắc lực cũng sẽ không tiếc”
“Được, tôi biết cậu là một người đàn ông thẳng thản mà, lời đã nói ra không thể rút lại. Nhưng bây giờ tôi không rảnh phân tâm để chăm sóc Trúc Linh, đối phương quá nguy hiểm, tôi không có cách nào hoàn toàn đảm bảo sự an toàn của Trúc Linh, cho nên cần cậu phối hợp với tôi để diễn một vở kịch..”
Cố Thành Trung nói xong kế hoạch của mình, sắc mặt của Jane đã đen như đáy nồi.
“Cố Thành Trung, anh mất dạy quá rồi đấy, anh bảo tôi làm người xấu?”
“Cũng không phải, sau khi mọi chuyện rõ ràng, cô ấy sẽ cảm kích cậu”
“Hừ, tôi tin anh?” Cậu ấy lạnh lùng cười nhạo: “Tôi có cách của tôi, anh muốn gài bãy tôi hả? Không có cửa đâu!”
Jane lạnh lùng nói.
Cố Thành Trung tỏ vẻ vô tội sờ mũi của mình.
Anh thật sự không gài bẫy cậu ấy, anh chỉ có thể nghĩ đến kết quả này, cho nên…
Có điều Jane đã đồng ý, anh cũng có thể thở phào một hơi.
Ngược lại anh muốn xem xem, Tạ Quế Anh này đang chơi trò gì!
“Jane, lần này tôi nợ cậu một ân tình, sau này hễ có việc gì cần dùng đến tôi, tôi đều sẽ dùng hết khả năng. Đương nhiên, chỉ có Hứa Trúc Linh là không thể nhượng bộ.”
Cố Thành Trung nói ra từng chữ, trong lời nói chứa đầy sự ung dung, không nhường nhịn chút nào.
Jane im lặng một lát rồi lập tức nói: “Tôi không thèm anh nợ tôi ân tình gì cả, cũng không phải tôi giúp anh, giống nhau, tôi cũng sẽ không để loại người xấu như vậy làm tổn thương Trúc Lin “Cho nên, anh không nợ tôi gì cả, chẳng qua là tôi có lòng riêng muốn làm chút gì đó vì Hứa Trúc Linh mà thôi.”
Cố Thành Trung nghe được lời này thì không nhịn được cười.
“Jane, thật ra trong tranh đoạt tình yêu không hề có cái gọi là công bằng. Cậu như vậy là tích cực quá rồi”
“Tích cực ư? Vậy anh đưa ra kế hoạch này tương đương với việc đẩy cô ấy vào trong lòng tôi, thế anh được coi là gì?”
Cậu ấy nói mát, giọng nói tiếp tục rủ rỉ truyền đến: “Thật ra chúng ta đều không thể buông bỏ cô ấy, lại còn trói buộc cả bản thân. Anh tin tưởng tôi, giao phó cô ấy cho tôi, là bởi vì anh không nỡ để cô ấy phải chịu một chút tổn thương nào. Tôi giúp anh không điều kiện, không yêu cầu anh trả ơn, tôi cũng như vậy”