Chương
“Thôi nào, cái này có quan trọng gì đâu, sinh nhật mỗi năm đều được trải qua cùng anh là được rồi! Còn lại đều không quan trọng, cuối cùng là một nhà ba người chúng ta mãi mãi ở bên nhau, không chia xa”
Cô ôm lấy eo của anh, vừa cười vừa nói.
Quà gì cũng không sánh nổi Cố Thành Trung, chỉ cần ngày đó có anh là tốt rồi “Ừm, đi xuống ăn cơm thôi”
Anh siết chặt bàn tay nhỏ nhăn của cô, cùng cô đi xuống tầng dưới ăn cơm.
Cố Ngọc Vy ở lại đây một ngày để trò chuyện cùng phu nhân.
Cô ấy luôn cảm thấy phu nhân rất kỳ lạ, cứ luôn kéo cô ấy qua một bên, tránh đi Hứa Trúc Linh, còn nói bóng gió để nghe ngóng chuyện xấu của Hứa Trúc Linh.
Hỏi từ thời còn đi học, hỏi lúc cô ở trường học có khác người hay không, quan hệ nam nữ có rối loạn hay không, sau khi cưới có mập mờ với đàn ông khác hay không.
Cố Ngọc Vy bị hỏi đến nỗi căng cả da đầu, không thể nào đáp lời nổi.
Bởi vì Hứa Trúc Linh cũng không có sai lâm gì, vốn không tìm được khuyết điểm nào cả.
Phu nhân có được đáp án như vậy, vẻ mặt mất mát, tựa như chưa nắm được sơ hở của Hứa Trúc Linh.
Cố Ngọc Vy bị giày vò đến nỗi không chịu được, sau đó Nguyên Doanh gọi cô ấy đi, cô ấy mới thở phào một hơi.
Cô ấy còn đặc biệt đi tìm Cố Thành Trung: “Anh, mẹ… sao có cảm giác như biến thành người khác vậy. Em nhớ mẹ là một người dịu dàng, hiền lành, tuy rằng em không tiếp xúc nhiều với bà ấy, nhưng từ lời của các anh và bố cũng biết được bà ấy là người thế nào”
“Đã nhiều năm như vậy trôi qua, ngoài ngoại hình là đúng, còn lại…
đều cảm thấy rất kỳ lạ. Mẹ thực sự tốt ư? Sao em lại cảm thấy bà ấy vân như đang bị bệnh?”
Cố Ngọc Vy nghi ngờ mà nói.
“Đương nhiên là bà ấy đang bị bệnh” Cố Thành Trung thâm trầm nói từng chữ.
“Hay là em dẫn mẹ về bệnh viện để kiểm tra nhé, dù sao thì thiết bị điều trị của bác sĩ gia đình cũng không được đầy đủ.”
“Không cần, chuyện của mẹ anh sẽ xử lý, em không cần quan tâm đâu. Lát nữa em với Trúc Linh đi dạo phố đi, sau khi cô ấy về Đà Nẵng cũng không có chuyện gì để làm, ở nhà mãi cũng không tốt.”
“Vậy được, anh lái xe hay là Nguyên Doanh lái xe?”
“Tài xế lái, anh và Nguyên Doanh đều không đi, anh với cậu ấy có “À à, vậy mấy giờ bọn em về?”
“Tùy thích”
Cố Ngọc Vy nghe được hai chữ này bèn móc móc lỗ tai, hoài nghi mình có nghe nhầm hay không.
Một người đàn ông chiều vợ không có chừng mực, quá chín giờ mà Trúc Linh không về nhà, anh đã có thể sốt ruột đến mức giậm chân, bây giờ lại nói hai chữ tùy thích?
Cố Ngọc Vy run rẩy vươn tay, sờ lên trán của anh: “Cũng không sốt mà, sao anh lại bị ốm rồi?”
“Cứ đi chơi vui vẻ đi, cho em thẻ, quẹt thay chị dâu của em”
“Tốt quá!” Cố Ngọc Vy cũng không nghĩ nhiều, lập tức nở nụ cười.
“Không cho em, tiêu tiền của chồng em đi, đừng tiêu tiền của anh, anh chỉ nuôi một người phụ nữ”
Trong lòng Cố Ngọc Vy có một câu móa nó, không biết có nên nói ra hay không!
Cố Ngọc Vy và Hứa Trúc Linh cùng nhau đi mua sắm, nhưng cô cũng không có đồ gì muốn mua, coi như là đi ra ngoài giải sầu với Ngọc.
Vy vậy, dù sao gần đây cũng có không ít chuyện nhọc lòng.
Hai người vừa đi vừa dạo, mua một số món đồ nhỏ.
Cố Ngọc Vy nhìn trúng một bộ trang phục mùa thu, đi vào thử quần áo, khoảng chừng năm phút sau thì đi ra.
“Trúc Linh, cậu nhìn giúp tôi xem, bộ này đẹp không?”
Nhưng bên ngoài nào còn có bóng dáng của Hứa Trúc Linh.
“Trúc Linh? Cô có thấy chị dâu của tôi không? Người cùng vào với tôi, vừa nãy còn đợi tôi ở đây”
“Lúc nãy có một người đàn ông đến kéo cô ấy đi rồi, hai người còn xảy ra tranh chấp”
“Người đàn ông đó thế nào?”
“Vừa rồi tôi nghe thấy cô gái kia gọi mấy tiếng ‘Phó Minh Tước’ các kiểu… giống như vợ chồng cãi nhau nên chúng tôi không xen vào.”
“Vợ chồng chó má gì chứ, nếu chị dâu tôi xảy ra chuyện, tôi sẽ phá cả cửa hàng nhà cô!”
Cố Ngọc Vy rống giận nói.