Chương
Cô trông đợi mà nhìn người phụ nữ trung niên, hy vọng sẽ sớm có người nhận điện thoại.
“Không ai nghe máy”
“Lại gọi một lần nữa, được chứ?”
Hứa Trúc Linh nhìn bà ấy bằng ánh mắt cầu khẩn, trong lòng nóng như lửa đốt.
Mồ hôi trên trán to như hạt đậu chảy xuống.
“Cô không sao chứ?”
Người phụ nữ trung niên lo lắng mà nhìn cô.
Hứa Trúc Linh lắc đầu, thấy bà ấy không gọi được nên chỉ có thể lấy điện thoại của bà ấy để gửi tin nhắn.
Sau đó cô viết lên gương sáu chữ.
“, SOS!”
Cô không muốn kinh động đến cảnh sát, nếu như cảnh sát có thể làm gì được Phó Minh Tước, vậy thì anh ta cũng không thể ung dung tự tại đến bây giờ, chắc chắn anh ta có bản lĩnh của riêng mình.
Nhưng bây giờ không liên lạc được với Cố Thành Trung, cô cũng hết cách, chỉ hy vọng có thể tạo nên chút rối loạn.
Sau khi người phụ nữ trung niên nhìn thấy thì vô cùng khiếp sợ, lập tức giúp cô gọi .
“Hứa Trúc Linh, cô còn không ra là tôi xông vào đấy!”
“Đừng ép tôi!”
Giọng điệu của Phó Minh Tước lạnh lùng, rõ ràng là đã tức giận.
Hứa Trúc Linh sợ liên lụy đến người khác nên đành phải mở cửa đi ra ngoài.
Lúc ra ngoài thấy sắc mặt anh ta tái mét, dù sao thì làm tội phạm cũng rất vất vả.
Máy nghe lén trong túi đã bị cô bóp nát rồi.
Sắc mặt Phó Minh Tước rất khó coi, nhưng cũng không truy cứu đến cùng, mà là kéo cô đi luôn.
Vẻ mặt rất vội vàng, cuối cùng thô lỗ nhét cô vào đằng sau, nhanh chóng lái xe rời đi.
Rất nhanh, phía sau đã vang lên tiếng xe cảnh sát.
Phó Minh Tước tăng tốc rời đi, cũng không biết dùng cách gì mà tránh được xe cảnh sát.
Cô không biết rằng Phó Minh Tước đã động tay động chân với camera giám sát trên đoạn đường này, chắc chắn sẽ không có ai phát hiện ra hành tung của anh ta.
Hơn nữa, Cố Thành Trung sẽ không đuổi đến đây.
Đây mới là thời cơ tốt nhất để anh ta ra tay!
Hứa Trúc Linh thấy anh ta giảm tốc độ lại, trong lòng run sợ.
Bởi vì anh ta né tránh cảnh sát rất điệu nghệ.
“Hứa Trúc Linh, đừng có khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi.”
Anh ta thông qua gương chiếu hậu, ánh mắt tăm tối dừng ở trên người cô.
Lời này…
Có chứa ý đe dọa.
Hứa Trúc Linh như ngồi bàn chông, lúc nghe được lời này bỗng cảm thấy sống lưng ớn lạnh, vậy mà lại cảm nhận được nỗi sợ hãi tử vong.
Xe đi ra khỏi đường cao tốc, sau đó đi lên tàu thủy chở hàng, cũng không biết là đi đâu.
Bọn họ ngồi thuyền đi một đêm mới đến bờ sông, đi theo đường núi rất lâu, đi vào một thị trấn nhỏ cổ kính xa xôi.
Lúc đi vào, Hứa Trúc Linh cảm thấy như mình xuyên không vậy.
Tường trắng ngói đen, lan can gõ, nhà ở cũ.
Những người ở đây đều mang trang sức dân tộc riêng biệt, vô cùng phục cổ.