Chương
Cố Ngọc Vy hết đường chối cãi, cảm thấy anh tựa như đã thay đổi thành một người khác, rất xa lạ!
Đúng lúc này, Tạ Quế Anh vô cùng yếu ớt nằm ở trên giường chợt kéo ống tay áo của anh, truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ.
“Anh đừng trách cứ Ngọc Vy, cô ấy cũng không cố ý. Các anh là anh em, tại sao không thể nói chuyện tử tế với nhau chứ? Anh Trung, Ngọc Vy là con gái, anh nên nhường nhịn một chút.”
“Còn nữa… lúc tôi ở ngoài đã nghe thấy các anh nói chuyện, anh không thể từ bỏ cô Linh được!”
“Chuyện này cô không cần phải xen vào, cứ tìm tiếp cũng sẽ không có kết quả gì.”
Anh nhẹ nhàng nói, sau đó nhìn về phía Cố Ngọc Vy: “Nếu bác sĩ Quế Anh đã không truy cứu, vậy anh cũng sẽ không tính toán món nợ này với em. Em đã đi lấy chồng rồi, từ đâu đến thì về đó đi, không có việc gì thì đừng qua đây, ngoan ngoãn ở nhà chuẩn bị mang thai.”
“Cố Thành Trung! Em là em gái của anh, lời nói của em anh không nghe lọt tai câu nào, mà cô ta chỉ là người ngoài, anh lại đặt từng câu từng chữ trong lòng? Là em không đúng, là em giội nước nóng, nhưng tách trà này em muốn giội cho anh tỉnh táo lại! Bây giờ xem ra là giội không tỉnh nổi rồi, anh đúng là hết thuốc chữa!”
“Em cho anh hay, anh không muốn Trúc Linh, em muốn, em lên trời xuống đất, đào sâu ba thước cũng phải tìm được. Sau khi Trúc Linh trở về biết anh như vậy, chị ấy sẽ thất vọng và đau khổ đến cỡ nào? Anh cứ dây dưa không rõ với bác sĩ này đi!”
Cố Ngọc Vy nổi giận đùng đùng nói.
Cô ấy khiến người khác bị thương, dám làm dám chịu, cam lòng nói xin lỗi.
Thế nhưng nhìn thấy thái độ muốn gì được đó mà Cố Thành Trung dành cho Tạ Quế Anh, cô ấy lập tức nổi giận.
Cô ấy vẫn luôn không thích bác sĩ này, từ trong ra ngoài nhà họ Cố dường như đều đã thay đổi.
Người mà ngày xưa thân thiết nhất, thế mà bây giờ lại thấy xa lạ như thết Cô ấy không biết rốt cuộc Tạ Quế Anh đã làm gì, nhưng chắc chắn có liên quan đến cô ta.
“Nói xong chưa? Nói xong thì về nhà của em đi!”
“Được!” Cố Ngọc Vy nghiến răng, lạnh lùng nói: “Cố Thành Trung, anh chờ đấy cho em!”
Dứt lời, cô ấy giận giữ xoay người rời đi.
Tạ Quế Anh thấy vậy bèn dịu dàng nói: “Anh thật sự là quá nghiêm khắc với Ngọc Vy rồi, còn có bên cô Linh…
“Là bình thường tôi quá nuông chiều nên con bé mới to gan như vậy, không biết lễ phép, nói chuyện láo xược, còn khiến cô bị thương như vậy. Huống hồ, bây giờ cô cũng là một thành phần của nhà họ Cố, con bé là chị, không làm tấm gương tốt thì thôi lại còn ngang ngược vô lý”
“Còn về Trúc Linh, cô có tấm lòng như vậy là được rồi, còn lại tôi sẽ tự xử lý”
“Ngược lại là cô, nhịn một chút, bác sĩ sẽ tới ngay thôi. Sao cô lại ngốc như vậy chứ, trà là do cô tự pha, cô cũng biết nó nóng cỡ nào, sao cô lại nhào tới hả?”
“Em cũng không biết, em chỉ biết là… em nên làm như vậy”
Hai gò má của Tạ Quế Anh đỏ bừng, nói chuyện cũng đứt quãng.
Cô ta khẽ cắn môi dưới, dáng vẻ xấu hổ và e thẹn.
Khóe mắt len lén nhìn thoáng qua Cố Thành Trung, thấy được ánh sáng dần dần bốc cháy lên trong mắt anh, cô ta biết thuốc của mình đã có hiệu quả.
Ngửi huân hương trong thời gian dài sẽ khiến ý thức của con người mơ hồ, trở nên không kiên định, dễ dàng bị phá hủy từng bước.
Hứa Trúc Linh mất tích, trong lòng Cố Thành Trung rối loạn, cô ta nhân cơ hội gia tăng liều lượng.
Cố Thành Trung phiền muộn trong lòng, vốn dĩ không rảnh bận tâm đến, đây chính là lúc có được trái tim anh.
Cố Thành Trung mấp máy cánh môi, cuối cùng không nói gì thêm, chỉ đứng ở bên giường cùng cô ta.