Lúc Trần Tử Huyên về nhà họ Trần thì đã giờ khuya.
“Sao con về muộn vậy?” Cố Như Yên nghe thấy tiếng chuông cửa, lập tức ra mở cửa, nhưng ngoài nhìn thấy Trần Tử Huyên ra còn có một vị khách khác ở cửa, đột nhiên vẻ mặt bà ấy có chút mất tự nhiên.
“Dì ơi” Trần Tử Huyên gọi bà ấy.
Cố Như Yên định thần lại, nhận thấy vẻ mặt của Trần Tử Huyên có chút khó chịu, trong khi khuôn mặt điển trai của Nguyễn Chi Vũ thì không biến đổi gì cả, anh vẫn đứng thẳng người, trên tay còn xách hai túi quà lớn có vẻ rất đắt giá.
Vẻ mặt Trần Tử Huyên bỗng tối sầm lại.
Rõ ràng có thể thuận lợi, thanh thản về bằng máy bay, thế mà lại phải đi ô tô xuyên đêm.
Cái tên Nguyễn Chi Vũ này còn ngồi dựa vào cô trong vài giờ, khiến vai cô rã rời cả ra rồi.
Cô phớt lờ người đàn ông thối tha sau lưng rồi cứ thế đi thẳng vào nhà mình.
Nhưng Nguyễn Chi Vũ đứng ngoài cửa thấy người phụ nữ trước mặt mình không có chút lương tâm nào mà cứ sải bước đi vào, anh đưa mắt nhìn Cố Như Yên đang đứng trước mặt, giọng nói cũng không chút ấm áp: “Xin chào.”
Cố Như Yên thận trọng gật đầu chào lại anh.
Biết được Trần Tử Huyên muốn quay lại nhà họ Trần từ trước, nên bà ấy rất vui mà đợi cô ở trong phòng khách, nhưng không ngờ Nguyễn Chi Vũ cũng sẽ đến.
“Cái này tặng cho mọi người.” Nguyễn Chi Vũ đưa hai túi quà lớn trên tay ra.
Bây giờ trong nhà họ Trần không có người hầu, nên không có ai bước tới nhận những thứ anh đang cầm trên tay, Nguyễn Chi Vũ hơi không quen mà chỉ biết mở lời, Cố Như Yên sững sờ rồi lập tức đưa tay ra nhận, đúng lúc định nói không cần khách sáo tặng quà đâu, nhưng lúc đó lại có tiếng hét trong phòng vọng ra.
“Bố bảo con về nhà họ Trần, đừng có đi lung tung, đừng có mà không nghe lời, suốt ngày chỉ biết làm cho dì và bà nội lo lắng thôi, con bao nhiêu tuổi rồi hả.
Bảy giờ bố đã giục con mau quay về rồi, lại còn lề mà lề mề gì nữa, sáng nay phải đợi đến nửa đêm, để cả nhà phải chờ đợi.” Trần Võ Quyền nổi nóng, tức giận la mắng cô.
Trần Tử Huyên bị bố mắng thê thảm như vậy, nhưng cô không dám hé răng nửa lời.
Nguyễn Chi Vũ cau mày, bất chấp mọi lễ nghĩa, anh sải bước vào nhà: “Là tôi đã bảo cô ấy cùng tôi về nhà họ Nguyễn trước.” Giọng nói của anh trầm lạnh một cách tự nhiên, pha chút răn đe.
Ý anh là, anh đưa ra ý định yêu cầu cô về nhà họ Nguyễn với anh trước thì đã sao, ai không hài lòng hả.
Vốn dĩ Trần Võ Quyền đang dạy dỗ đứa con gái bất hiếu của mình, nhưng khi nghe thấy những lời này, ông ta liền ngẩng đầu lên nhìn, cơn tức giận lại dâng lên tới đỉnh điểm.
Ông ta đang dạy dỗ con gái mình thì có liên quan gì đến người nhà họ Nguyễn này chứ.
Vẻ mặt Trần Võ Quyền u ám lại, ông ta cố tình phớt lờ sự hiện diện của Nguyễn Chi Vũ.
Giọng nói ông ta trở nên lạnh nhạt hơn, ông ta trừng mắt nhìn con gái: “Ai bảo con đưa cậu ta về đây?” Trần Tử Huyên đang cúi đầu ngoan ngoãn chịu mắng, cô liếc nhìn người đàn ông phía sau và nhanh chóng giải thích: “Bố, không liên quan tới con, là tự anh ấy muốn đến thôi.” Thấy cô bị mắng đến nỗi không dám cãi lại, thế mà lại có thể vội vàng giải thích rõ mối quan hệ với anh.
Vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ có hơi khó coi, có vẻ anh rất bực bội.
Trần Võ Quyền đột nhiên cảm thấy rất thoải mái trong lòng khi nghe cô giải thích.
Cố Như Yên đóng cửa lại, rồi vội chạy vào và nói: “Tử Huyên, con đã ăn tối chưa? Bữa khuya đã được chuẩn bị rồi.”
“Con không đói, con uống chút canh ở nhà họ Nguyễn rồi.” Trần Tử Huyên thành thật trả lời.
“Ăn rồi thì tốt, dì và bà nội còn sợ con sẽ trở về với cái bụng đói đấy chứ.” Cố Như Yên liếc nhìn Trần Võ Quyền, tỏ ý trách móc: “Bố con cũng thật là, sớm đã biết con vừa mới từ Thụy Sĩ trở về vừa đói vừa mệt, thế mà lại còn tức giận hét ầm ầm vào điện thoại để giục con mau trở về nhà họ Trần.” Cố Như Yên cảm thấy Trần Tử Huyên ngày mai về cũng được, không cần phải vội vàng như vậy.
“Lúc trước con nói ở Thụy Sĩ có một trận tuyết lở, vậy có chuyện gì xảy ra không? Con và Tiểu Duy có gặp khó khăn hay bị thương gì không?” Cố Như Yên kéo cô rồi lo lắng hỏi han.
Nghe thấy từ tuyết lở, Trần Võ Quyền quay qua nhìn cô, ánh mắt cũng nghiêm túc lên hẳn.
Trần Tử Huyên trông có vẻ khá bình tĩnh: “Chúng con ở trong khách sạn mấy ngày, chỉ là ngọn núi phía sau xảy ra tuyết lở, nên cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều.” Rõ ràng là cô đang nói dối thế mà trông có vẻ rất tự nhiên.
Cố Như Yên là người chứng kiến cô lớn lên, nên không dễ bị lừa như vậy, liền hỏi một câu: “Trước đó dì đọc tin tức nói rằng có rất nhiều du khách bị chôn vùi trong trận tuyết lở đó mà.”
“A, những người đó đã chạy ra ngoài nhưng không may bị chôn vùi trong trận tuyết lở luôn.”
Trần Võ Quyền mở to mắt rồi khịt mũi: “Con không chạy ra ngoài với họ sao?” Giọng điệu của ông ta đầy vẻ hoài nghi.
Trần Tử Huyên trở nên căng thẳng, không khỏi đỏ mặt mà cam đoan: “Không có, Tiểu Duy và con vẫn luôn trú ẩn trong khách sạn để chờ cứu viện.”
Có một cảm xúc khó tả trong ánh mắt của Nguyễn Chi Vũ, anh nghiêng mặt nhìn cô.
Có lẽ là do chột dạ, nên Trần Tử Huyên nhanh chóng nói thêm: “Con và Tiểu Duy đều không sao cả, chỉ là Nguyễn Chi Vũ có một vết dao đâm sau lưng.”
Những lời này làm chuyển hướng chú ý của Trần Võ Quyền và Cố Như Yên, họ nhìn Nguyễn Chi Vũ trước mặt, thấy vẻ mặt của anh vẫn còn bình thường, nhưng trông anh có chút mệt mỏi.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Nguyễn Chi Vũ thì thầm đúng lúc.
“Không sao thì tốt rồi.” Cố Như Yên thở dài, liếc nhìn đồng hồ treo tường, thấy trời cũng đã sắp sáng, liền thúc giục: “Tử Huyên, phòng của con đã được sửa sang dọn dẹp sạch sẽ rồi đấy, con cứ vào phòng nghỉ ngơi trước đi…”
Mới nói một nửa, Cố Như Yên hơi lúng túng, bà ấy không dọn dẹp phòng cho khách, kể từ sau khi nhà họ Trần không thuê người hầu nữa, những đồ ít dùng đến cũng hạn chế mua lại, trong nhà không có ga trải giường mới, thế thì tối nay Nguyễn Chi Vũ ngủ ở đâu đây?
“Trong nhà không có phòng cho khách.” Trần Võ Quyền lạnh lùng nói, tỏ ý muốn đuổi người đi.
Rõ ràng ông ta muốn đuổi Nguyễn Chi Vũ đi.
Trần Tử Huyên nhìn bố mình với đôi mắt rạng rỡ, trong lòng cô bỗng dâng trào một sự sùng kính.
Nguyễn Chi Vũ nhìn biểu hiện của cô, khuôn mặt tuấn tú của anh lại tối sầm lại, thái độ đối với Trần Võ Quyền rất kiên định: “Tôi với cô ấy là vợ chồng.”
Điều này có nghĩa là vợ chồng thì ngủ chung một giường, không cần phải có phòng cho khách.
Trần Võ Quyền bình tĩnh nói: “Ở đây là nhà họ Trần.” Ở đây, tất nhiên ông ta là người có tiếng nói nhất.
“Tử Huyên, qua đây!” Trần Võ Quyền rất khó chịu vì con gái mình đứng quá gần với Nguyễn Chi Vũ.
Kể từ khi Trần Võ Quyền nổi cơn thịnh nộ rồi nhập viện, Trần Tử Huyên thực sự trở thành một đứa con gái hiếu thuận, cô căn bản không dám làm trái lời bố nữa, cô ngoan ngoãn bước đến chỗ Trần Võ Quyền, khi đi ngang qua Nguyễn Chi Vũ, cô không quên hạ giọng nhắc anh: “Anh đừng giận bố tôi.”
Nguyễn Chi Vũ lườm cô một cái, điệu bộ vô cùng tức giận.
Nhìn thấy tư thế giằng co của họ, lúc này Cô Như Yên nghĩ ra một cách để thỏa hiệp: “Chi Vũ, tối nay con cứ ngủ trong phòng của Tử Huyên đi.”
Vừa nói xong, ánh mắt không hài lòng của Trần Võ Quyền liền đảo qua đó, bà ấy nhanh chóng nói thêm: “Còn Tử Huyên tối nay sẽ ngủ cùng phòng với dì.”
“Tại sao lại để anh ấy ngủ trong phòng của con?” Trần Tử Huyên bị dì của cô kéo đi, cô quay lại thì thấy khuôn mặt bố mình đang tối sầm, liền thì thầm: “Cứ để Nguyễn Chi Vũ ra ngoài tìm một khách sạn ở là được rồi.”
“Con còn muốn hả hê nhìn Nguyễn Chi Vũ bị bố con đuổi đi à?” Cố Như Yên kéo cô vào phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Lần trước Nguyễn Chi Vũ đến nhà họ Trần tìm con, bố con liền lạnh lùng đuổi người ta đi, cậu ấy có lòng quay lại thì chúng ta cũng không thể cứ đuổi người ta đi mãi được.” Cũng không nhìn xem Nguyễn Chi Vũ là ai, có thể tùy tiện đuổi anh đi được sao.
Trần Tử Huyên rất ngạc nhiên, bố cô thực sự đã đuối Nguyễn Chi Vũ ra khỏi nhà, thật khó có thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh lúc đó.
Có lẽ đó là lần đầu tiên Nguyễn Chi Vũ bị người khác đuổi đi như vậy.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Trần Tử Huyên có chút khó xử, cô nói một cách quái lạ: “Là tự anh ấy muốn đến đây thôi, tự chuốc lấy khổ sở, đáng đời!”
Cố Như Yên tức giận cười nói: “Lúc đó, bà nội con còn sợ sau khi cậu ấy về nhà họ Nguyễn thì sẽ trả thù chúng ta, nhưng cậu ấy đã không làm gì cả.”
Trước đây bà ấy thực sự có thành kiến với nhà họ Nguyễn, cũng không muốn Trần Tử Huyên qua lại với người nhà họ Nguyễn, nhưng sau nhiều chuyện như vậy, dần dần bà ấy nảy sinh những cách nhìn khác đối với người nhà họ Nguyễn.
Cố Như Yên đột nhiên hỏi cô: “Tử Huyên, mối quan hệ của con với Nguyễn Chi Vũ bây giờ thế nào rồi?”
Vé mặt của Trần Tử Huyên có chút phức tạp, như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng cô lại không trả lời.
Cố Như Yên không hỏi thêm nữa, tìm một cái gối mới và một bộ đồ ngủ mới, rồi giục cô: “Chắc con mệt lắm rồi, đi ngủ sớm đi, con đừng nghĩ bố con và dì không biết, chắc chắn chuyến đi Thụy Sĩ lần này con đã chịu giày vò lắm, lúc nào con cũng nói dối mỗi khi gặp rắc rối bên ngoài.”
Trần Tử Huyên chột dạ, cô thay đồ ngủ, bịt túi ngủ lại rồi đi ngủ.
Hóa ra Trần Tử Huyên cũng biết nói dối, thậm chí còn nói dối đến mức mặt không đỏ tim không loạn nhịp, rõ ràng là đã quen việc nói dối này rồi.
Lúc này Nguyễn Chi Vũ mới bước vào phòng ngủ của cô, nhớ tới dáng vẻ nói dối không chớp mắt của cô lúc nãy, anh liền tức giận mím môi cười nhẹ, trước đây anh luôn cho rằng người phụ nữ này không giỏi nói dối, đúng là anh đã đánh giá thấp cô rồi.
Phong cách trang trí phòng của Trần Tử Huyên rất đơn giản, màu trang trí chủ đạo là xanh lam nhạt, bàn làm việc, tủ quần áo và giường, tất cả đều đơn giản.
Mặc dù không lớn bằng phòng ngủ của anh ở nhà họ Nguyễn, nhưng nhìn chung cũng rất rộng rãi và thoải mái.
Thậm chí cả cái bàn trang điểm cho phụ nữ cô cũng không có, mà chỉ có một vài sản phẩm chăm sóc da được đặt trước gương trong phòng tắm nhỏ của căn phòng.
Tâm trạng Nguyễn Chi Vũ rất tốt, trí tò mò khiến anh muốn kiểm tra kỹ căn phòng này, ở tuổi của anh, tính cách luôn điềm đạm, đã rất lâu rồi anh không có tính tò mò như vậy, anh còn tìm thấy một cuốn album ảnh trong ngăn tủ thấp nhất của bàn làm việc.
Anh ngồi trên chiếc giường của Trần Tử Huyên, nhìn những cuốn album ghi lại quá trình trưởng thành của cô.
Mỗi một bức ảnh đều chụp lại hình ảnh của cô, từ dáng vẻ của một đứa bé vừa đầy tháng, rồi khoảng thời gian cô mới tập đi, còn có hình lần đầu tiên cô mặc váy hoa thắt bím hai bên và nở nụ cười rạng rỡ ở trường mẫu giáo.
Trần Tử Huyên trông rất giống mẹ của cô, từ nhỏ cô đã xinh đẹp rồi, trắng trẻo,dịu dàng và hơi mũm mỉm, đôi mắt to đen láy sáng long lanh trông rất dễ thương, lúc nào cô cũng rất hoạt bát và năng động, còn có bức ảnh chụp cô khi tức giận, khi vui vẻ.
Đôi mắt của Nguyễn Chi Vũ tập trung vào những bức ảnh này, khóe môi anh bất giác nhếch lên, anh nhìn căn phòng cô đã ở từ nhỏ, đột nhiên anh cảm thấy có điều gì đó dạt dào trong lòng mình mà không thể tả xiết, hạnh phúc chỉ đơn giản vậy thôi.
Đặt cuốn album xuống giường, Nguyễn Chi Vũ cũng đã cảm thấy mệt mỏi.
Trước đó, anh nhận được tin cô bị mắc kẹt ở Thụy Sĩ, anh bận mấy ngày liền mới giải quyết xong sự việc rồi đưa cô trở về.
“Còn không biết xấu hổ mà nói trú ẩn trong khách sạn đợi cứu viện nữa chứ…” Anh nằm xuống chiếc giường của cô, thở dài thườn thượt, tức giận lẩm bẩm.
Nguyễn Chi Vũ nhanh chóng chìm vào giấc mộng, căn phòng phụ nữ xa lạ này, chiếc giường này, có lẽ là nơi anh khao khát nhất khi còn trẻ…