Từ thành phố Thượng Hải đến thị trấn mà Bội San ở phải mất trên ba giờ đi đường nên cả lượt đi lẫn lượt về phải tốn khá nhiều thời gian, đến hơn giờ tối Đình Hạo Nguyên mới đưa người phụ nữ của mình về tới biệt thự.
"Hạo Nguyên, anh thấy em mặc thế này đã ổn chưa?"
Xe dừng trong trang viên đã khá lâu nhưng Bội San vẫn còn chưa thể giữ vững tâm tình để mà bước xuống, nét mặt lúng túng, hồi hộp của cô lại vô cùng đáng yêu khiến Đình Hạo Nguyên phải bật cười.
Anh nắm lấy bàn tay đã lạnh, còn ướt đẫm mồ hôi của người phụ nữ trân quý nhất trong lòng mình, khẽ lên tiếng trấn an.
"Ổn, rất ổn.
Cũng rất đẹp, em thả lỏng đi ba mẹ anh rất dễ tính sẽ không làm em áp lực đâu."
"Nhưng mà em vẫn hồi hộp quá, tim em cứ đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài luôn vậy."
Bội San đặt tay lên ngực, tự điều chỉnh lại nhịp thở với hi vọng có thể giảm bớt căng thẳng.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên về nhà ra mắt gia đình người yêu nhưng sao cảm giác lần này của cô lại rất khó tả, vừa lo lắng vừa cảm thấy rất áp lực.
"Có anh ở bên cạnh mà, em đừng lo.
Nhưng có chuyện này anh muốn nói với em trước tránh lát nữa em lại hiểu lầm."
"Là chuyện gì vậy anh?"
Trước khi bộc bạch với Bội San, anh lại nắm chặt tay cô, ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn sâu vào đôi mắt trong sáng như thiên thần của cô gái ấy sau đó nhỏ nhẹ cất lời:
"Lần này ba mẹ về ngoài em gái anh ra thì còn có một người theo cùng.
Cô ấy là bạn từ hồi còn nhỏ của anh, chắc sẽ ở lại chơi vài ngày."
Chứng kiến nét mặt nghiêm nghị của Đình Hạo Nguyên cùng với những gì anh vừa nói khiến Bội San đột nhiên lại bật cười, cô nghiêng đầu nhìn anh, thoải mái nói:
"Anh đang sợ em nghĩ ngợi lung tung rồi ghen tuông sao?"
"Anh chỉ không muốn mắc tội oan uổng thôi, càng không muốn em phải bận lòng vì những chuyện không đáng."
Bội San lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mắt mình, sau vài giây thì nơi khóe môi mỏng khẽ mỉm cười dịu dàng.
"Cảm ơn anh!"
Đình Hạo Nguyên cũng cong môi cười, anh đưa tay cô lên môi tự nhiên đặt lên nơi đó một nụ hôn cưng chiều.
"Cảm ơn anh vì chuyện gì?"
"Vì anh luôn mang đến cảm giác an toàn cho em, chuyện gì cũng nghĩ cho em hết."
"Đó là bổn phận của anh mà."
Đình Hạo Nguyên lại đưa tay véo chiếc mũi cao cao của nữ nhân ấy một cái rồi cả lại nhìn nhau mà bật cười.
"Thoải mái hơn rồi đúng không?"
Bội San vẫn cười, cô gật đầu thay cho câu trả lời rồi cầm lấy túi xách chuẩn bị tâm thế sẵn sàng cùng Đình Hạo Nguyên đi vào trong trình diện.
Sau đó đôi nam thanh nữ tú cùng tay trong tay, sánh vai bước vào trong ngôi biệt thự tráng lệ.
"Thiếu gia ngài mới về."
Thiệu Yên cung kính chào đón cả hai ngay trước cổng phòng khách, Bội San cũng không quên cúi nhẹ đầu chào đáp lễ lại ông.
"Mọi người đâu hết rồi?"
"Dạ lão gia cùng mọi người đang chuẩn bị dùng bữa tối bên trong."
"Ừm."
Nói rồi Đình Hạo Nguyên vẫn nắm chặt tay Bội San cùng đi thẳng vào phòng ăn, sự xuất hiện bất ngờ của anh và cô đã làm những khuôn mặt trong bàn ăn có chút ngỡ ngàng, đặc biệt là Lý An Ngôn.
Còn Trác Lâm thì sững sờ đến mức đứng bất động bên gian bếp, cô nhìn Bội San không rời mắt mà không hề nhận ra bát canh trên tay mình đang vô thức run lên, và rồi...!
Xoảng...
Âm thanh đổ vỡ vang lên làm ai nấy đều không tránh khỏi trạng thái giật mình, họ cùng quay về phía Trác Lâm thì mới nhận ra bát canh trên tay cô đã rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành, nước nóng day vào chân bỏng một mảng da khá lớn, ngay sau đó Đình Mẫn Giao và Lý Mạn Ngôn liền vội vã đi tới.
"Con không sao chứ? Sao lại bất cẩn như thế? Tiểu Giao mau dìu Trác Lâm qua ghế ngồi đi."
"Dạ con không sao, xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng..."
Trác Lâm mặt mày nhăn nhó vì vết bỏng đau rát nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, khiến Lý An Ngôn nhất thời cảm thấy áy náy.
Dẫu sao Trác Lâm cũng là đại tiểu thư của Trác gia, Trác Hải Luân còn là bạn thân của Đình Kiến Chung, nếu để họ biết ở Đình gia con gái họ chịu đựng ủy khuất thì không hay một chút nào.
"Đỏ hết cả rồi..."
Nhìn vết thương của Trác Lâm, Lý Mạn Ngôn xót xa thốt lên rồi quay qua nhìn Đình Hạo Nguyên sốt ruột tiếp lời:
"Hạo Nguyên con bế Trác Lâm lên phòng lấy kem làm dịu da thoa cho con bé đi rồi mẹ gọi bác sĩ tới ngay."
"Dạ không cần đâu cô, chỉ bỏng ngoài da thôi mà con có thể tự đi được với lại nhà mình còn đang có khách đừng vì con mà ảnh hưởng đến không khí trong nhà."
"Con cứ để Hạo Nguyên đưa lên phòng, việc quan trọng bây giờ là xử lý vết thương trước đã."
Nhỏ nhẹ nói xong, Trác Lâm liền định đứng dậy nhưng đã bị lời nói của Đình Kiến Chung ngăn lại nên đành bất lực ngồi yên.
"Hạo Nguyên, sao còn đứng đó."
Lại bị Lý Mạn Ngôn lên tiếng thúc giục, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan Đình Hạo Nguyên không biết như thế nào, đã vậy bên cạnh anh còn có Bội San, kêu anh bế người phụ nữ khác lên phòng thì có khác gì anh đang ngang nhiên làm chuyện có lỗi ngay trước mặt người phụ nữ của mình đâu chứ.
Bội San biết Đình Hạo Nguyên đang khó xử nên lúc này cô khẽ lay nhẹ tay anh rồi thì thầm:
"Anh đi đi, đừng để hai bác nổi giận.
Anh yên tâm, em có thể chống đỡ đến lúc anh xuống mà."
Bội San hiểu chuyện còn tin tưởng như thế khiến Đình Hạo Nguyên cũng an lòng phần nào, anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô vài cái như đang an ủi.
"Vậy em chờ anh một chút, anh sẽ xuống ngay."
Thấy Bội San gật đầu mỉm cười anh mới đi về phía Trác Lâm, sắc mặt đang dịu dàng bỗng chốc trở nên lạnh lùng, anh không nói không rằng mà thẳng tay bế xốc Trác Lâm lên.
"Tiểu Giao, đi theo anh."
Đình Mẫn Giao khá bất ngờ trước mệnh lệnh của Đình Hạo Nguyên, mặc dù không biết anh kêu cô đi theo làm gì nhưng cô vẫn ngoan ngoãn lon ton đi theo phía sau.
Trong phòng ăn hiện tại chỉ còn lại ba người, một mình Bội San đối mặt với hai lão tiền bối cao quý tuy có hơi lo sợ trong lòng nhưng cô vẫn cố giữ vững nét mặt hòa nhã, cùng với nụ cười trên môi mà niềm nở chào hỏi.
"Dạ con chào hai bác."
Lý Mạn Ngôn chăm chú nhìn Bội San một lượt từ trên xuống dưới.
Hôm nay cô diện chân váy dài màu be phối với sơ mi nữ tính tạo cảm giác nhẹ nhàng, thanh lịch, chính điểm nhấn này đã khiến ánh mắt của Lý Mạn Ngôn hiện lên tia hài lòng.
"Ừm chào cháu, vừa tới đã để cháu chứng kiến cảnh lộn xộn rồi đúng là không hay chút nào.
Cháu ngồi đi."
"Dạ không sao ạ!"
Bội San cười nhẹ nhàng sau đó khéo léo kéo chiếc ghế trong bàn ăn ra để không tạo ra tiếng động quá lớn rồi mới ngồi xuống.
"Cháu tên gì? Có thể giới thiệu cho hai bác biết một chút về ngành nghề của cháu không?"
"Dạ cháu tên Bội San, hiện tại đang là Trưởng phòng Marketing ở Đình thị ạ!"
Lý Mạn Ngôn gật gật đầu mỉm cười hòa nhã, sau đó lại tiếp tục hỏi:
"Thế cháu và Hạo Nguyên là đang trong giai đoạn tìm hiểu, hay đã...".