"Tên cặn bã đó là tôi."
Thế Thành hóa đá ngay tại chỗ, cậu chỉ định khua môi múa mép một tí cho oai vệ thôi, nào ngờ lại đụng nhầm ngay người không nên đụng.
Nói tới nói lui lại đi nói xấu ngay mặt người ta, phen này e là cậu có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thoát khỏi tai ương giáng xuống đầu.
Nhìn người đàn ông vạm vỡ đứng đối diện, thân hình anh cao to, cao hơn cậu hẳn một cái đầu, nhìn thôi đã biết cậu không phải đối thủ của người đàn ông này rồi, nên chưa gì Thế Thành đã chủ động lùi bước, vào sẵn tư thế phòng thủ, sau đó mới kiêng dè lên tiếng:
"Tôi tưởng...!tưởng...tưởng anh chỉ là ba của bé tiểu Sam thôi chứ...!tôi tưởng...!cái thai trong bụng San San là của người đàn ông khác đến sau nữa, nên mới...mới..."
"Người đàn ông khác đến sau cũng chính là tôi."
Cậu thanh niên trẻ tuổi lại bị một phen hồn vía lên mây sau câu nói hết sức điềm đạm của Đình Hạo Nguyên, đôi môi của cậu chỉ có thể mấp máy lên vài từ ngay sau đó.
"Anh...!anh có thể xem như tôi chưa nói gì được chứ? Hay có thể nể tình tôi chăm sóc vợ anh suốt mấy tháng qua mà tha cho tôi một lần được không? Tôi...tôi thật sự không cố ý muốn mắng anh đâu anh Đình..."
"Thật sao?"
Đình Hạo Nguyên nói xong thì tiện tay cầm con dao quay lại, gương mặt anh không lạnh không nóng vẫn điềm đạm nhưng chẳng hiểu sao Thế Thành vẫn cảm thấy run sợ, anh cứ theo đà mà lui về phía sau cho đến khi đụng vào tủ lạnh thì mới giật mình, dừng bước.
Thấy người thanh nhiên nhát gan, anh còn chưa làm gì đã sợ tới mức mặt mày tái mét không còn giọt máu thì khóe môi anh lại hiện lên một nụ cười, sau đó anh quay lại với công việc còn đang dở dang.
"Thật ra tôi không phải ba ruột của bé tiểu Sam, tôi đến với tiểu San là khi cô ấy vừa ly hôn với người chồng cũ, tôi theo đuổi cô ấy hơn ba tháng thì mới được đồng ý, sau đó chúng tôi yêu nhau, tình cảm rất hạnh phúc, tôi còn định sẵn ngày cầu hôn rồi đó chứ, nhưng không ngờ rằng chính vì tôi quá tự tin vào tình yêu của mình sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng bởi những cá thể khác mà đã chủ quan với kẻ thứ ba, để rồi trong một phút lơ là đã rơi vào bẫy của cô ta, dẫn đến tiểu San hiểu lầm rồi bỏ đi."
"Lúc may mắn gặp lại, tôi đã thấy cậu khoác áo cho cô ấy, thấy tiểu San mang thai, tôi đã nghĩ rằng người con gái mình yêu nay đã có một tổ ấm mới, đã có người thay tôi làm tròn bổn phận của một người chồng.
Nhưng khi suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện, tính toán về cả thời gian thì tôi mới đoán rằng tiểu San đang mang trong người giọt máu của tôi, nên một lần nữa tôi quay lại tìm cô ấy với hi vọng rằng có thể bù đắp cho mẹ con họ.
Vốn dĩ tôi sẽ không xen vào chuyện tình cảm của vợ chồng cô ấy đâu, tôi còn nghĩ sẽ chúc phúc cho người con gái mình yêu.
Nhưng không ngờ khi đối diện với cậu thì tôi lại cảm thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ, cho nên tôi đã dùng nhiều cách để thử cậu, và kết quả đúng là cậu diễn quá tệ."
Trái tim treo lơ lửng trên cổ họng của người thanh niên lúc này mới lui về vị trí cũ khi nhận ra người đàn ông đối diện không hề phẫn nộ mà thái độ vẫn ôn hòa, nhã nhặn với mình thì cậu mới dám hé ra nụ cười gượng gạo.
"Em chỉ mới có tuổi, bạn gái còn chưa có thì làm sao biết làm chồng của người ta cho được.
May mắn được anh rộng lượng bỏ qua là em vui rồi."
Nói xong Thế Thành lại nhăn răng cười, rồi mới tiếp tục nói:
"Cơ mà nếu theo như anh kể thì vậy là chị San San hiểu lầm anh rồi, chị ấy không tin anh giải thích à?"
"Nếu tin thì tôi đâu phải khổ sở thế này."
"À...!vậy lời nói suông thì có thể không đáng tin, nhưng bằng chứng là hình ảnh xác thực thì khó mà không tin được."
Đình Hạo Nguyên chợt lắng đọng vài giây sau câu nói của Thế Thành, quả thật anh đã quên mất chuyện này.
Chỉ cần hai đoạn video trong camera ở phòng làm việc hôm đó được phục hồi thì anh có thể chứng minh với Bội San được mọi chuyện...!
"Thôi chết, chuyện đóng giả bị anh phát hiện rồi, em phải nhanh chóng chuồng đi mới được, nếu không lát nữa chị ấy ra là em toi mạng.
Thôi thôi, em đi trước nha, chúc anh cua lại vợ bầu thành công."
Điệu bộ gấp gáp của Thế Thành khiến Đình Hạo Nguyên tạm thời gác lại những suy nghĩ đang ngổn ngang trong đầu, sự có mặt của người thanh niên này đúng là có phần hơi thừa thải, hơi cản trở một chút nên Đình Hạo Nguyên đã không ngại gì mà để cậu rời đi.
Nghĩ đến khung cảnh được ngồi cùng mâm cơm với người con gái mình yêu sau biết bao lâu xa cách thì trong lòng người đàn ông đã bồi hồi khôn nguôi.
Anh vui vẻ chuẩn bị chu đáo hết toàn bộ những món ăn mà quãng thời gian vừa qua đã không được làm.
Hết hơn phút thì cuối cùng cũng hoàn tất.
Nhìn bàn thức ăn ngon miệng trước mắt mà khóe môi anh cong lên, tạo thành một nụ cười hài lòng.
Đúng lúc này Bội San và bé con bảo bảo cũng đã ra tới, đứa nhỏ thì vô cùng háo hức chạy thẳng đến chỗ Đình Hạo Nguyên, còn người phụ nữ sau khi không thấy Thế Thành đâu thì đã nhíu mày.
"Thế Thành đâu rồi? Anh ấy..."
"Cậu ấy sợ bị em mắng nên trốn về rồi."
"Trốn về? Vậy chẳng lẽ..."
"Đúng vậy, chuyện hai người đóng giả là vợ chồng đã lộ tẩy."
Thấy Đình Hạo Nguyên đắc ý, Bội San cũng không nói gì mà môi mềm chỉ hơi cong lên.
Chuyện bị anh phát hiện, cô cũng biết rõ là sớm muộn, nhưng chỉ qua có mấy tiếng đã bị lộ thì đúng là có hơi bất ngờ.
Nhưng dù sao thì đối với cô mọi chuyện cũng sẽ không thay đổi, dù cô không có chồng đi chăng nữa thì cô cũng không muốn liên quan gì đến Đình Hạo Nguyên thêm một lần nào nữa, người mà đã từng làm tổn thương cô rất nhiều.
"Bữa trưa xong rồi chứ?"
"Vừa xong, em và con ngồi xuống dùng bữa đi.
Hôm nay anh cố tình nấu toàn những món em thích thôi đó."
"Vậy anh về được rồi."
Đình Hạo Nguyên còn chưa kịp vui mừng bao lâu thì đã bị Bội San dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt, khiến nụ cười trên môi anh dần nhạt đi.
"Mẹ, sao mẹ lại đuổi ba về vậy? Ba đã tốn công nấu rất nhiều thức ăn cho chúng ta, chắc ba cũng đói lắm rồi đó mẹ..."
"Chúng ta đều là phụ nữ thì không tiện giữ đàn ông ở lại trong nhà quá lâu, cho nên mẹ không thể để ba Nguyên ở lại được."
Nhìn thái độ lạnh lùng, kiên quyết của Bội San như thế Đình Hạo Nguyên cũng không dám làm trái ý vì sợ cô sẽ nổi giận nên anh đã lặng lẽ cởi tạp dề trên người xuống, sau đó quay lại nói với Bội Sam vài câu.
"Hiện giờ ba có chút việc nên phải đi ngay, không thể ở lại ăn cơm với bảo bảo được.
Chờ dịp khác ba lại đến nhé!"
"Ba không thể ăn rồi hãy đi sao?"
"Ba sắp trễ giờ rồi.
Thôi, bảo bảo đừng buồn, ba sẽ đến thăm con thường xuyên mà.
Giờ thì con gái tiễn ba ra cửa có được không?"
"Dạ được ạ!"
Mặc dù không nỡ lòng để Đình Hạo Nguyên rời đi nhưng Bội Sam vẫn không thể làm được gì khác hơn, cô bé được anh bế ra cửa với nét mặt đượm buồn.
Ra tới cửa Đình Hạo Nguyên nhìn vào trong khi đã không nhìn thấy Bội San nữa thì anh mới lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Bội Sam, kèm theo những lời căn dặn nhỏ nhẹ.
"Hiện giờ mẹ đang giận ba cho nên mẹ không muốn gặp ba, nhưng ba lại rất lo cho mẹ.
Vì vậy ba đưa cho bảo bảo cái này, trên đó có số điện thoại của ba, khi nào trong nhà xảy ra chuyện gì hay mẹ có bị làm sao thì con gọi cho ba ngay nhé!"
"Dạ vâng ạ!"
"Vậy giờ con vào trong với mẹ đi, nhớ là gọi cho ba ngay nha!"
"Dạ con biết rồi ạ! Ba đi cẩn thận nhé, phải nhớ là sớm quay lại gặp bảo bảo nha ba."
"Ba hứa.
Con vào trong đi, ba đóng cửa cho."
Nói xong Đình Hạo Nguyên đặt cô bé xuống, khi thấy cô nhóc chạy vào bếp rồi thì anh mới rời đi.
"Mẹ ơi, ba Nguyên đi rồi.
Con thấy ba buồn mà lòng con đau thắt!".