“Tin vào mắt nhìn của anh không?” Ôn Lệ Thâm hỏi. Tô Hi đưa mắt nhìn anh: “Anh chọn cho tôi một cái được không?” Ôn Lệ Thâm nâng cổ tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ, cười nói: “Chuyên bay về nước vẫn còn thời gian. Em nói quản lý của em đừng chọn nữa, để việc đó cho anh.” Tô Hi nhìn anh đầy mong đợi: “Thật không?” Cô ngay lập tức nghĩ rằng anh nhất định sẽ chọn một chiếc váy độc nhất, bởi vì người đàn ông này có một con mắt tinh tường và còn có nhiều mồi quan hệ nữa. “Tin tôi đi.” Ôn Lệ Thâm nhìn thẳng vào mắt cô. Trong lòng Tô Hi lập tức cảm thấy yên tâm, cô gật đầu nói: “Được! Tôi tin anh.” Ăn xong bữa sáng, Tô Hi chủ động dọn dẹp bát đĩa, một lúc sau Ôn Lệ Thâm cũng đi ra ngoài, chuyện chọn lễ phục đã giao cho anh rồi. Khoảng một giờ chiều, Nghê Yên đã hoàn thành một số công việc trong khách sạn, cô định nghỉ ngơi thì đột nhiên có cuộc gọi đến, cô nhắc máy xem, vẻ mặt lập tức vui mừng khôn xiết. Đó là Hình Liệt Hàn, cô không thể tin vào mắt mình cho đến khi chắc chắn rằng cái tên trên đó là Hình Liệt Hàn, cô rất phán khích, cô ngọt ngào bắt máy: “Alo, Liệt Hàn, cuối cùng thì anh cũng đã gọi cho em. “Buỏi chiều có thời gian gặp nhau không?” “Có chứ! Mấy giờ, gặp nhau ở đâu?” Nghê Yên vô cùng cao hứng. “Lát tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô, cô đến lúc hai giờ rưỡi là được rồi.” “Em nhất định sẽ đến.” Nghê Yên bày tỏ sự hạnh phúc. “ỪI” Hình Liệt Hàn nói đơn giản và cúp máy. Nghê Yên lập tức cảm thấy hụt hãng, sao lại cúp máy nhanh như vậy? Lễ nào không muốn nói chuyện với cô thêm vài câu sao? Tuy nhiên, Nghê Yên vẫn cầm điện thoại, cười thích thú, như thể điều mà cô mong đợi trong lòng sắp xảy ra. Cô ấy sắp nói lại mối quan hệ cũ với Hình Liệt Hàn rồi, cô ấy đã mong chờ được sà vào lòng anh và cùng anh hồi tưởng lại quá khứ. Hơn nữa, nhiều năm như vậy rồi, lòng cô vẫn không đổi, vẫn trung thành với tình yêu này, kể từ khi chia tay với Hình Liệt Hàn, cô vẫn luôn không quan tâm đến những người đàn ông khác, vì vậy cô vẫn đang trong giai đoạn độc thân. Càng lớn tuổi, cô càng cảm thấy trồng trải và cô đơn. “Liệt Hàn, em biết, anh vẫn không thể quên được em, anh vẫn còn tình cảm với em.” Nghê nhìn về phía Tập đoàn Hình Thị, không giấu được sự đắc ý. Đường Tư Vũ là cái thá gì? Khi họ yêu nhau, thậm chí còn không biết cô ta đang ở chỗ nào. Người đàn ông chung tình nhất định sẽ yêu tình cũ! Mà Hình Liệt Hàn lại chính là một người đàn ông chung tình. Nghê Yên nghĩ đến điều gì đó rồi nhanh chóng bước đến cạnh tủ, cô đang suy nghĩ về bộ quần áo mình sẽ mặc để gặp anh chiều nay. Mặc dù quần áo trong tủ đều là đồ cao cấp nhưng trong mắt cô, chúng vẫn chưa đủ thu hút. Nhưng lúc này, cô không có thời gian đi mua sắm nên phải chọn một chiếc váy dài vừa thời trang, vừa gợi cảm, cô đi rửa mặt và trang điểm lại. Cô cần thận vẽ lông mày, không để sót một khuyết điểm nhỏ nào trên gương mặt, cô muốn xuất hiện trước mặt người đàn ông này một cách hoàn mỹ nhát. Cô giống như đi dự một buổi dạ tiệc, với tất cả sự tỉ mi. Trong biệt thự của Hình Liệt Hàn, cậu nhóc được đưa đến trường, thời gian còn lại là khá rảnh rồi. Vừa rồi Hình Liệt Hàn gọi điện cho Nghê Yên, anh gọi ở bên cạnh cô, khi anh gọi, ánh mắt anh luôn nhìn vào cô, vì sợ Đường Tư Vũ sẽ ghen. Đường Tư Vũ chỉ nhìn anh gọi điện thoại cho Nghê Yên trong giây lát, nhưng tim cô như trùng xuống. Nhưng sau đó, nghe giọng điệu của Hình Liệt Hàn về cuộc gặp gỡ với Nghê Yên, anh rất bình tĩnh và không dao động, hơn nữa, bất cứ điều gì anh nói, anh đều nhìn thẳng vào mắt cô, điều này khiến trái tim cô thoải mái hơn một chút. Cô có thể thấy rằng người đàn ông này căng thẳng khi thực hiện cuộc gọi này hơn cô, vì sợ rằng cô sẽ ghen. “Vẫn còn thời gian, em có muốn nghỉ trưa không?” Hình Liệt Hàn hỏi Đường Tư Vũ. Đường Tư Vũ nhìn lướt qua thời gian, cô đứng dậy nói: “Em về phòng thay quần „ áo. “Được, anh đợi em ở dưới nhà.” “Ừ!”