“Mẹ nuôi, họa thủy là gì ạ?” Cậu nhóc mặt đầy thắc mắc. Đường Tư Vũ ở bên cạnh trừng mắt lên nhìn cô ấy, cảnh cáo nói: “Không được dạy hư con tớ đâu đấy.” “Ừ! Họa thủy có nghĩa là nếu con trông đẹp trai và ưa nhìn thì tương lai chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái thích con.” “Con không cần đâu! Con chỉ muốn bên cạnh mami thôi.” Tô Hi xì một tiếng, vừa cười vừa hỏi: “Vậy còn mẹ thì sao? Con không cần mẹ nữa à?” Cậu bé vội vàng chạy đến ôm lấy cổ cô “Con cần cả mẹ nuôi nữa mà.” Tô Hi giờ mới thỏa mãn nói “Thế còn được.” Đường Tư Vũ đang nấu món gì đó ở trong bếp, Tô Hi khoanh tay định đi vào nói với cô một vài chuyện. Cậu nhóc cầm điều khiển từ xa đang chọn một kênh mà mình thích, đột nhiên bấm vào một kênh thiếu nhi, vừa hay nghe thấy giọng nói thuần khiết của người dẫn chương trình nói rằng: “Sân khấu của chúng ta đang chờ đợi những bạn nhỏ có bản lĩnh và tài năng đặc biệt, chỉ cần vừa đủ 4 tuổi và có một sở trường gì đó là có thể đăng ký tham gia. Chương trình sẽ chờ đợi sự tham gia của những thiên tài nhí có khả năng tỏa sáng và đồng thời, chương trình cũng đang tìm kiếm những bạn nhỏ có tài năng độc nhất vô nhị trên thế giới. Nhanh tay lên nào, các bạn nhỏ ơi, chào mừng các con đến với chương trình, mau nhanh tay nhấc máy gọi đến chương trình đăng ký tham gia nhé!” Đường Dĩ Hi nhìn chằm chằm vào số điện thoại ở dưới màn hình, lập tức ghi nhớ vào trong đầu, sau đó tìm giấy và bút ở bên cạnh rồi viết hoàn chỉnh vào đó. Cậu liền lấy điện thoại cố định của mẹ nuôi ở bên cạnh gọi trực tiếp vào số điện thoại vừa rồi. “Alo, xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho bạn ạ?” Mở đầu là một giọng nói tươi cười vang lên. “Con chào dì, con muốn đăng ký tham gia chương trình ạ.” “Ồ! Chào bạn nhỏ, năm nay con mấy tuổi rồi, con có sở trường gì không?” “Năm nay con 4 tuổi, con học piano đến cấp 6 rồi ạ! Vậy con có thể tham gia không ạ?” “Woah mới 4 tuổi mà con đã có khả năng chơi piano đến cấp 6 rồi hả? Giỏi quá! Con muốn đến tham gia chương trình đúng không?” “Dạ, con muốn tham gia, được không ạ?” “Đương nhiên là được rồi, con gọi bố mẹ con nghe điện thoại được không?” Cậu nhóc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tô Hi đang khoanh tay nhìn cậu, vừa nãy cô cũng có nghe thấy thông tin về cuộc thi này, không ngờ rằng tên nhóc này lại có hứng thú. Đường Dĩ Hi ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Hi ở đó liền lập tức nở nụ cười tươi rói “Mami ra nghe điện thoại ạ!” Tô Hi ngạc nhiên mất vài giây, nhưng nghĩ đến việc đầu dây bên kia đang có người liền ngồi xuống nghe điện thoại: “Xin chào.” “Xin chào, chị là mẹ của bạn nhỏ vừa rồi đúng không ạ?” “Là tôi.” “Mới 4 tuổi mà bạn nhỏ nhà mình có trình độ chơi piano đến cấp 6 rồi ạ?” “Đúng vậy. Con tôi cũng có thiên phú nên học rất nhanh.” “Vậy chị có thể đưa con đến đây đăng ký tham gia được không ạ? Chương trình sẽ rất thú vị nếu có sự tham gia của con ạ.” “Vâng. Khi nào chúng tôi có thể đến nhỉ?” “Tốt nhất là vào chiều nay ạ, vì thời gian đăng ký chỉ đến 12 giờ đêm nay thôi ạ.” “Được. Chiều nay tôi sẽ đưa con tới đăng ký.” Tô Hi nói xong liền ngắt điện thoại, nghiêm túc nhìn đứa trẻ ở phía đối diện “Con quyết định tham gia chương trình này hả?” “Vâng! Con muốn tham gia ạ!” Cậu nhóc kiên quyết gật đầu. “Con có chắc trình độ của con đến cấp 6 rồi không?” Cậu bé mới học sơ qua một chút thôi mà! “Vâng!” “Mami của con cũng chỉ mới đến cấp 8.” Tô Hi có chút không tin. Lúc này, Đường Tư Vũ bê lên một đ ĩa sủi cảo, “Đừng xem thường nha, Tiểu Hi thực sự đã đạt đến trình độ cấp 6 rồi đó.” “OMG! Quả là thiên tài nhí! Được, vậy chiều nay mẹ sẽ dẫn con đến đó đăng ký.” “Thôi, với thân phận này của cậu mà đi đến đài truyền hình chắc chắn mọi thứ sẽ hỗn loạn hết cả lên đấy. Để tớ đưa con đi cho!” “Mami, mẹ cho con tham gia thật ạ?” Cậu nhóc không ngờ rằng mẹ cậu lại không hề phản đối.