Cô lại không thể khống chế được mà ợ lên một tiếng. Hình Liệt Hàn vừa bắt đầu từ nhà đi, đột nhiên nghe tháy tiếng ợ của người phụ nữ này, rồi giọng nói cũng có chút bất thường, anh nhíu chặt chân mày nói: “Cô uống rượu rồi hả?” “Tôi mới uống có một chút thôi, tiểu Hi đâu? Thằng bé ăn cơm tối chưa?” Đường Tư Vũ hỏi anh ta. Lúc này, lại có một người đàn ông nữa đến chúc rượu, cô ngại ngùng từ chối: “Thật xin lỗi, giờ tôi không uống được, tôi đang phải nghe điện thoại.” Nói xong, Đường Tư Vũ đứng dậy, đi ra phía ban công, bầu không khí yên tĩnh đối lập với bầu không khí náo nhiệt ở bên trong khiến tinh thần của cô cũng trở nên minh mẫn hơn một chút. “Alo, anh và tiểu Hi đang ở đâu?” : “Tiểu Hi ở nhà cha mẹ tôi, giờ cô đang ở đâu? Tôi đến đón.” “AI Không cần đâu, tôi vẫn chưa xong việc, anh nói tối nay tiểu Hi không về nhà hả?” Đường Tư Vũ vừa ngạc nhiên vừa tò mò hỏi. “Sao? Giờ tiểu Hi có người trông nom rồi, càng khiến cô đắc ý có phải không? Muốn chơi thế nào thì chơi?” Ở đầu dây bên kia, giọng nói lạnh lẽo lộ ra chút nguy hiểm. Đường Tư Vũ lập tức nhíu mày: “Anh nói linh tinh cái gì đấy!” “Cô đang ở đâu!” Đầu dây bên kia lại vang lên tiếng chất vấn. Đường Tư Vũ không muốn anh ta đến đón, liền nói: “Tôi tự về được, chào.” Nói xong, cô lập tức ngắt máy. Tuy nhiên, cô không hề biết rằng người đang ông ở đầu dây bên kia đang bắt đầu nổi giận, ánh đèn xe mờ ảo tràn vào trong xe, khuôn mặt tuần tú của Hình Liệt Hàn bị che mờ, anh cầm lấy điện thoại gọi cho trợ lý, bảo cô ấy điều tra xem địa chỉ Diệp Du tổ chức tiệc mừng ở đâu. Sau khi cúp máy, anh lái xe chạy vào trung tâm thành phó, hai phút sau, trợ lý thông báo cho anh địa chỉ của khách sạn. Hình Liệt Hàn đạp chân ga tăng nhanh tốc đô, chiếc xe thể thao lao nhanh về phía trước như một con mãnh thú. Đường Tư Vũ quay trở lại bên trong, Kỳ Lương thấy bước chân của cô có chút không vững, liền không ngừng quan tâm hỏi han: “Ban nãy anh nghe Diệp Du nói em đã uống hai ly rượu, em không sao chứ?” “Em… Em không sao.”Đường Tư Vũ cười rồi hất hát tay, ngồi về chỗ của mình rồi cầm đũa lên gắp thức ăn. Đang nói, bỗng nhiên ngoài cửa có một nhóm người đi vào, đẫn đầu là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, Diệp Du và Kỳ Lương đều kinh ngạc đứng bật dậy, người đàn ông này trong giới âm nhạc là một bậc tiền bối vô cùng có tiếng tăm, vì thế họ cũng thể hiện vô cùng kính trọng đối với ông ta. “Chú Lưu, sao chú lại tới đây! Chẳng phải chú nói không có thời gian rảnh sao?” Diệp Du đi ra nghênh đón. Trong giới âm nhạc, các thế hệ tiền bối đi trước đều có thân thế, địa vị vô cùng cao quý, bậc hậu bối như họ đều không dám đắc tội. “Chú cũng vừa ăn cơm ở gần đây nên dành chút thời gian qua đây với máy đứa, uống với mọi người hai ly rồi chú lại đi.” Lưu Lượng cười tươi roi rói, vẫy tay nói: “Mọi người cứ ngồi xuống ăn tự nhiên đi.” Nói xong, ánh mắt ông trực tiếp nhìn về phía cô gái đang đứng cạnh Diệp Du — Đường Tư Vũ: “Vị tiểu thư đây chính là nghệ sĩ dương cầm xuất sắc trong buổi biểu diễn vừa rồi nhỉ! Tôi đặc biệt đến đây để làm quen với cô đây, chúng ta cùng uống một ly nhé.” Diệp Du và Kỳ Lương lần này cũng không dám đỡ rượu thay cho Đường Tư Vũ nữa. Đường Tư Vũ vừa nhìn liền biết ly rượu này cô nhất định phải uống rồi, cô cười cười rồi nâng ly lên: “Mời ngài!” Lưu Lượng cầm ly rượu cạn ly với Đường Tư Vũ, ánh mắt ông nhìn cô có chút tán thưởng, cả người cầm ly rượu uống cạn. Đường Tư Vũ vốn dĩ đã hơi say rồi, uống hết ly này cô liền ho sặc sụa, Diệp Di liền đưa cho khăn giấy cho cô. “Mọi người đều là lớp trẻ tài năng, có lên, tôi mời mọi người một ly, tôi sắp phải đi rÖiI. Lúc này, không biết ai không có mắt nhìn lại đi rót thêm cho Đường Tư Vũ một ly. Thấy mọi người đều cầm rượu lên chúc, Đường Tư Vũ đành lại cầm ly rượu lên chúc với mọi người. Lần này cô chỉ định nhấp môi uống tượng trưng cho có thôi, nào ngờ vị Lưu Lượng kia lại nói với cô: “Người trẻ tuổi, có tiền đồ.” Nói xong, ông ta tìm Diệp Du nói chuyện một lúc rồi rời đi. Đường Tư Vũ thầm thở phào một hơi, cô ghét nhất là máy bữa tiệc xã giao thế này, cô thích cuộc sống tự do tự tại hơn. Sau đó, Đường Tư Vũ cũng không còn khẩu vị để ăn gì nữa, cô đưa tay lên đỡ đầu, cảm giác đầu thì nặng trịch mà toàn : thân thì cứ lâng lâng. Kỳ Lương ở bên cạnh rót cho cô một ly nước ấm: “Xem ra em thật sự say rồi, uống chút nước đi!” “Chị Diệp, lát nữa em có thể về trước được không? Hình như em say rồi.”