Chương :
“Ai nói tôi muốn làm bạn với em?” Lam Thiên Thần phản bác ngay.
Bùi Nguyệt Hoàng quay đầu cười: “Vậy cậu muốn theo đuổi tôi chắc?”
“Lẽ nào em không thấy tôi đang theo đuổi cô? Tôi còn tới cạnh nhà em sống nữa.” Lam Thiên Thần nhìn cô.
Bùi Nguyệt Hoàng lập tức mím môi nở nụ cười: “Được TỒi, vậy cậu có lên.”
Ánh mắt thật lòng của anh nhìn lên đôi môi cười của cô vài giây, tức giận nói: “Đừng cười, tôi thật lòng mà.”
Ý cười của Bùi Nguyệt Hoàng cứng lại, cô cũng nghiêm túc vài phần: “Được tôi không cười.”
Lúc này anh thỏa mãn quay người, cam tâm tình nguyện đi nấu cơm cho cô.
Sáu rưỡi, trong phòng nghỉ của tập đoàn Hình thị, Bạch Hạ đã ngủ xong, cô mở mắt ra, thấy ngoài cửa sổ đã xám đen, lập tức bật dậy trong lồng ngực Hình Nhát Phàm.
“Em ngủ bao lâu rồi?”
Hình Nhất Phàm cười an ủi: “Đừng lo, em mới ngủ hai tiếng thôi.”
Bạch Hạ nghe xong thì thấy có lỗi, cô nằm ngủ trong lòng anh hai giờ? Cô đau lòng nắn tay anh hỏi: “Tay anh có tê không?”
Mặc dù Hình Nhất Phàm có hơi đau tay, thế nhưng vì cô thì điều này có đáng gì?
“Không sao, em đâu có béo.” Hình Nhất Phàm đưa tay xoa mái tóc dài có hơi loạn vì ngủ của cô.
Trong lòng Bạch Hạ ấm áp: “Vậy chúng ta đi ăn tối đi.
Muộn vậy rồi, chắc chắn anh đói “Em muốn ăn gì?”
“Buổi trưa em ăn no quá rồi, buổi tôi ăn bừa cái gì cũng được.” Bạch Hạ nói.
“Anh dẫn em đi ăn cháo.” Hình Nhát Phàm đứng dậy, cầm túi của cô, đưa tay về phía cô.
Bạch Hạ vừa chải tóc dài đã rối, vừa nắm chặt bàn tay của anh, đi ra ngoài với anh.
Hình Nhất Phàm bảo trợ lý chưa tan làm đặt một phòng ở nhà hàng cháo hải sản cho anh.
Trợ lý nhanh chóng đặt một nhà hàng xa hoa ở trung tâm thành phố giúp anh.
Hình Nhất Phàm đưa Bạch Hạ ra thang máy, trợ lý ở sau không khỏi than thầm, xem ra việc Hình gia chiều vợ đúng là di truyền mà.
Hình tổng chiều vợ vô cùng vậy, không biết đã cho đám cẩu độc thân trong công ty ăn bao nhiêu cẩu lương. Mà nhị thiếu nhà này cũng thé, chiều bạn gái kinh khủng.
Tương lai nghĩ xem tiểu thiếu gia Hình gia cũng vậy sao?
Vậy ai thành phu nhân Hình gia đúng là có phúc ba đời, kiếp trước cứu cả dải ngân hà.
Nhà hàng ở gần đó, Bạch Hạ vừa ngủ dậy, cả người đầy tinh thần, cô muốn tối nay có thể hoàn thành nhiều công việc hơn.
Hình Nhất Phàm đã gọi đồ rồi, anh thấy cô gái đã ngủ đủ, hai gò má trắng nõn đầy đặn sáng lấp lánh lên, như thể mọng nước vậy. Điều này khiến anh kích động, muốn đưa tay bóp gương mặt đầy xúc cảm của cô.
“Chuyện của Diệp Giai Mị, anh đang điều tra à?” Bạch Hạ hỏi một câu.
“Ừ, trợ lý đang điều tra, phải mắt thời gian vài ngày.”
“Hôm nay bà ta gọi cho em, bảo em về nhà, còn bảo em gọi ba em về nữa. Xem ra đã mấy hôm ba em lơ bà ta rồi.”
“Cũng đáng đời bà ta, ai bảo bà ta không biết kiểm điểm.”
Hình Nhất Phàm phiền nhất người như vậy.
Bạch Hạ cũng không hề đồng tình với Diệp Giai Mị, cô gật đầu bảo: “Đúng vậy, bà ta đáng đời.”
“Em yên tâm, chuyện này ba em tự quyết, em đừng nghĩ nhiều.” Hình Nhất Phàm an ủi một câu.
Bạch Hạ chống cằm, không hiểu sao có chút sầu cảm.
“Đang nghĩ gì thế?” Hình Nhất Phàm quan tâm nhìn cô.
Bạch Hạ tự lẫm bẩm: “Em đang nghĩ, tình yêu có phải có kỳ hạn, chờ hết kỳ hạn thì sẽ hết yêu?”
Hình Nhất Phàm ngắn ra, anh tháp giọng bảo: “Vậy phải tùy người, có người sẽ yêu vĩnh viễn.”