Chương :
Bạch Thế Trạch dừng xe, ông đẩy cửa xe cằm cặp giấy tờ’ xuống. Diệp Giai Mị kích động gọi tên ông ta, tiếng gọi lấy lòng: “Chồng, chồng anh về rồi, em cứ chờ anh mãi.”
Bà ta muốn dùng vẻ đáng thương để khiến ông ta đồng tình.
Ánh mắt Bạch Thế Trạch không thèm nhìn bà ta: “Tôi về lấy đồ, tiện thăm bọn trẻ.”
“Bọn trẻ ngủ hét rồi, đêm nay anh đừng đi nhé? Nghỉ ở nhà đi.” Diệp Giai Mị khẩn khoản.
Dạo này Bạch Thế Trạch không tra được ghi chép thuê phòng của Diệp Giai Mị và Hồ Thắng, nhưng ông dựa vào trực giác, hơn nữa còn hai đứa con, ông rất mâu thuẫn.
Thật ra ông cũng tự nghĩ lại sự hờ hững của mình với bà ta những năm qua.
“Sau này cô còn dám ôm ấp với thằng khác thì thu dọn đồ đạc cút đi.” Bạch Thế Trạch tức giận nói.
“Em không dám, em không dám. Hôm đó cũng không phải do em, là giày của em khó đi, bạn cấp ba của em chỉ tiện tay dìu em một cái. Em không lừa anh.” Diệp Giai Mị nghĩ ra lý do rồi.
Bạch Thế Trạch không tin, bây giờ ông không muốn tranh cãi với bà ta. Với ông mà nói, vì con, ông có thể tiếp tục quay lại gia đình thế nhưng tình cảm vợ chồng ngày càng miễn cưỡng.
Chỗ này là nơi ông và bọn trẻ giao lưu, Diệp Giai Mị chỉ cần làm người vợ người mẹ trách nhiệm thôi.
Diệp Giai Mị cẩn thận rót nước cho ông ta: “Chồng, em sai rồi. Em không dám nữa, anh tha thứ cho em đi.”
Bạch Thế Trạch nhìn bà ta, đột nhiên thấy thật xa lạ, thậm chí không thấy chút tình cảm. Thế nhưng ông còn trách nhiệm vì vậy ông sẽ không bỏ đi.
Cả đêm, Bạch Thé Trạch vì muốn hôm sau đưa con trai đi học mà vẫn ở lại trong nhà, có điều ông ngủ phòng khách.
Diệp Giai Mị thở phào nhẹ nhõm, bà ta kiểm tra thái độ của ông, quả nhiên không còn như trước, chuyện này có nghĩa ông đã dừng điều tra bà ta và Hồ Thắng rồi.
Xem ra năm đó Hồ Thắng cũng bảo mật kĩ càng, máy năm nay bà và Hồ Thắng, hầu như cuối tuần nào cũng ra ngoài sống như vợ chồng.
Diệp Giai Mị mang đôi mắt ác như rắn độc trong đêm tối, bây giờ bà ta nghĩ mọi thứ đều tại Bạch Hạ, hận không thể bóp chết cô.
Bây giờ chồng đã quay lại bên cạnh bà ta rồi, Bạch Hạ không thể hại bà ta nữa thì bà ta phải có chút thủ đoạn, tốt nhất Bạch Hạ biến mắt trong đời này thì bà ta vĩnh viễn an bình.
Trong đầu Diệp Giai Mị nảy ra chút âm mưu, chỉ cần Bạch Hạ im hơi lặng tiếng là được. Hôm sau, Bạch Thế Trạch để gặp các con đã dậy từ sớm. Ông đi xuống lầu trông thấy con gái Bạch Oánh đang ăn sáng, con trai Bạch Vinh đang dọn cặp sách. Cậu đã rồi, bởi vì tiền của ông mà cậu được học trường đại học tốt nhát.
Con gái ngồi bên cạnh cũng học trường cấp ba cho quý tộc.
“Tiểu Vinh, Tiểu Oánh.” Bạch Thế Trạch gọi hai con.
Bạch Oánh thân thiết gọi ông một tiếng: “Ba, hôm qua ba về ạ?”
Bạch Vinh ở cạnh không nhìn ông, dọn cặp thì chuẩn bị lên lớp, Bạch Thế Trạch liền gọi cậu lại: “Chờ lát ba đưa đi.”
Bạch Vinh lập tức hừ lạnh: “Không cần ba đưa, nếu đã thích ra ngoài còn về làm gì?”
Bạch Vinh là một đứa con trai nên muốn bênh mẹ, máy hôm nay hôm nào Diệp Giai Mị cũng chờ tới đêm khuya, cậu ta thấy được vì vậy có hơi hận ba.
“Vinh Vinh, sao con lại ăn nói với ba thế, mau xin lỗi.” Diệp Giai Mị bê bát mì ra, lập tức dạy dỗ con.
Bạch Vinh lập tức giận dữ lườm ông: “Ông căn bản không xứng làm ba bọn tôi, ông không cần cái nhà này, còn cần hai đứa con này làm gì?” D iệp Giai Mị ở cạnh sắp bị chọc điên rồi, khó lắm mới giữ chồng lại được, lẽ nào để con trai đuổi đi? Bà đi tới, để con trai nghe lời, bà ta đánh một cái thật mạnh lên mặt Bạch Vinh: “Con nói linh tinh gì đấy? Ai bảo ba không cần các con?”
Bạch Vinh bị mẹ đánh ngơ người, mà Bạch Thế Trạch cũng trầm xuống, lời của con làm ông tổn thương, ông gọi to Diệp Giai Mị: “Đừng đánh con.”
Bạch Vinh lại không cảm kích, cầm cặp hung hăng mở cửa đi.
Bạch Oánh ở cạnh đặt đũa, có hơi sợ, lấy cặp sách nói: “Bố mẹ con đi học.”
Nói xong, hai đứa rời đi, Bạch Thế Trạch có hơi tức giận nói với Diệp Giai Mị: “Vừa nãy sao cô lại đánh con? Tôi không trách Vinh Vinh.”
Diệp Giai Mị giờ có hơi hối, thế nhưng bà tuyệt đối không cho con trai phá hoại quan hệ của họ. Vì vậy dù bà ta yêu con trai cũng muốn làm ra vẻ mẹ nghiêm.
“Con trai nói vậy, anh đừng bận tâm, nó chỉ vô tâm.”
“Tôi không trách con, đó là vấn đề của chúng ta. Khiến bọn nhỏ chịu tội, tôi rất tự trách.” Bạch Thé Trạch ngồi trên ghế sofa, thở dài một hơi.