Chương :
“Muốn để em ngủ thêm một lát.” Lam Thiên Thần mỉm cười quay lại hôn lên tóc cô.
“Anh như vậy là không được, anh cứ để em ngủ như vậy, về sau làm sao em đi làm được.” Bùi Nguyệt Hoàng lên án.
Lam Thiên Thần xoay người, mỉm cười: “Có anh rồi!”
Bùi Nguyệt Hoàng hôn lên môi anh: “Ù!”
“Ăn sáng di! Hôm nay không cần đến công ty quá sớm.”
Bùi Nguyệt Hoàng buông anh ra, nhận ly sữa Lam Thiên Thần đưa cho cô, vừa uống vừa đi ra ngoài.
“Hôm nay anh phải đi gặp người bên công ty Hoàn Cầu, thảo luận một chút về dự án. Em muốn đi cùng anh không?”
Bùi Nguyệt Hoàng nheo mắt, tâm tư trong suốt, cô cười nói: “Có anh là đủ rồi, em sẽ không đi!”
Mặc dù Lam Thiên Thần không nghĩ nhiều, nhưng cô cũng nên yên tâm đem dự án quan trọng của công ty giao cho anh, nếu cô đi cùng, không phải càng biểu hiện ra là cô không đủ yên tâm sao?
Cho nên Bùi Nguyệt Hoàng đã cẩn thận bảo toàn hét thảy những phương diện có thể giữ gìn cho anh.
“Anh bàn xong sẽ quay lại, giữa trưa ăn cơm với em.” Lam Thiên Thần ôn nhu nhìn cô.
Bùi Nguyệt Hoàng gật đầu: “Ừ. Em chờ anh.”
Ăn sáng xong, hai người đi đến công ty, Lam Thiên Thần để Bùi Nguyệt Hoàng xuống ở cửa công ty, anh liền một mình đi gặp người ở công ty đối tác Một chiếc xe màu xám có rèm che ở phía sau đi theo xe Lam Thiên Thần. Bên trong là thủ hạ của Triệu Đống.
Giờ phút này gã đang đang báo cáo: “Triệu tổng, tôi đuồi kịp xe Lam Thiên Thần rồi. Hẳn là caauj ta sẽ đến tổng bộ công ty Hoàn Cầu bên kia.”
“Tốt lắm, theo sát đi.” Triệu Đống đầu dây bên kia ra lệnh.
Vừa lúc Triệu Đống nghe ngóng được Lam Thiên Thần hai ngày nay sẽ cùng người ở công ty Hoàn Cầu thỏa luận làm ăn. Lúc này anh ta đang ở quán cà phê gần đây, mang theo Dương Điềm Điềm đợi Lam Thiên Thần.
Triệu Đống biết muốn thực sự câu được Lam Thiên Thần là không có khả năng, cho nên chỉ có thể sắp đặt một ít hiểu lầm, ví dụ như ảnh chụp, hoặc để cho Dương Điềm Điềm dùng một ít tâm kế lưu lại chứng cứ trên người Lam Thiên Thần, làm Bùi Nguyệt Hoàng sinh ra hiểu lầm.
“Điềm Điềm, cứ làm như những gì tôi đã nói, đem hết năng lực của cô ra, tiến hành kế hoạch thật tốt.”
“Đã biết Triệu tổng, tôi nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng.” Dương Điềm Điềm vuốt mái tóc dài, phi thường tự tin lên tiếng trả lời.
Triệu Đống cũng vô cùng vừa lòng Dương Điềm Điềm hôm nay, anh ta đã hoàn toàn xây dựng cho cô ta hình tượng người phụ nữ tri thức xinh đẹp.
Triệu Đống đi đến bên cạnh gọi điện thoại, Dương Điềm Điềm không khỏi cầm lấy tạp chí bên cạnh, mở trang thứ ba ra, đây là người đàn ông cô ta phải quyến rũ, trong lòng không khỏi hồi hộp.
Thậm chí cô ta còn chờ mong cũng Lam Thiên Thần phát ra mị lực, nếu có thể trong lúc đó lấy được số điện thoại của anh, không chừng sau này cô ta còn có cơ hội.
Dương Điềm Điềm cắn đôi môi đỏ mọng, mắt lộ ra chờ mong, lấy gương nhỏ từ trong túi xách tỉ mỉ kiểm tra dung nhan, đảm bảo trạng thái tốt nhát.
Triệu Đống thông thả buông điện thoại xuống, anh ta theo dõi xe Lam Thiên Thần, đã sắp đến rồi, Triệu Đống liền mang theo Dương Điềm Điềm đứng dậy, vòng ra trước tòa nhà của công ty Hoàn Cầu.
Anh ta vừa hay quen được quản lý của nơi này, anh ta nói là khách của vị quản lý này mà đi vào. Mang theo Dương Điềm Điềm đến khu vực hội nghị lần này, anh ta ngồi vào.
chỗ chờ, ánh mắt Dương Điềm Điềm gắt gao nhìn chằm chằm thang máy, chờ Lam Thiên Thần xuát hiện.
Ở đại sảnh công ty Hoàn Cầu, Lam Thiên Thần đã đến nơi, anh nói thời gian hẹn gặp, cô gái ở sảnh liền hướng dẫn anh vào thang máy.
Phía sau người đàn ông trung niên gọi cho Triệu Đống: “Triệu tổng, Lam Thiên Thần đã chuẩn bị đi lên rồi.”
“Được, ông ở đây chờ, có chuyện gì tôi sẽ liên hệ.”
Triệu Đống cắt điện thoại, nói với Dương Điềm Điềm đang ngồi trên sofa: “Cậu ta đang lên, chút nữa phải dựa vào cô.”
“Yên tâm đi! Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.” Dương Điềm Điềm tự tin mỉm cười.
Triệu Đống liền tìm một vị trí khuất, lấy ra điện thoại của anh ta, mở chức năng chụp ảnh, chờ chút nữa sẽ chụp ảnh Lam Thiên Thần cùng Dương Điềm Điềm.