Chương :
Lê Yên đắc ý nhìn chằm chằm về phía người đàn ông đối diện, giống như muốn vạch trần chuyện bọn họ quen biết.
“Chúng cháu lần đầu tiên quen biết là ở trên máy bay ạ.”
“Trên máy bay sao lại quen được?”
Vẻ mặt Phó Mai hứng thú, không lẽ con gái nhìn trúng con nhà người ta rồi?
“Nói ra cũng trùng hợp ạ, chỗ ngồi của chúng cháu cạnh nhau, chúng cháu gặp phải một dòng khí, cháu không cẩn thận đụng phải Mặc thiếu gia…” Lê Yên cố ý làm nỗi lên hứng thú của hai vị phu nhân, nhìn sắc mặt của người đàn ông đối diện ngày càng căng thẳng, cô rất đắc ý! Mặc Trạch Dương không nghi ngờ gì về da mặt dày của cô gái này, đem sự gặp gỡ trên máy bay nói ra toàn bộ, cô có thể không cần mặt mũi gì nhưng anh vẫn cần!
“Lê Yên, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện vài câu không?”
Mặc Trạch Dương để lộ ra nụ cười, nhưng ngữ khí có chút nghiền răng.
ÒI Mẹ, ban nãy con đi phỏng vấn, mẹ đoán xem con gặp ai?”
Lê Yên chống cằm, khuôn mặt cười thích thú.
“Ai vậy!”
“Chính là Mặc thiếu gia đó!”
Trong ánh mắt Lê Yên có chút lạnh: “Mặc thiếu gia chưa quên chuyện vừa xảy ra đâu chứ?”
Mặc Trạch Dương ở trước mặt ba mẹ, tuyệt đối không muốn đề cập đến chuyện này, anh đứng dậy nói: “Lê tiểu thư, ra ngoài nói chuyện chút.”
Nói xong, anh đầy cửa ra ngoài trước.
Lê Yên đột nhiên cảm thấy một loại phản kích vui vẻ, cô mỉm cười nói: “Vậy cháu ra ngoài một chút ạ.”
Lê Yên nói xong cũng đẩy cửa ra ngoài, nhưng cô vừa mới đóng cửa lại, người đàn ông ở trên hành lang giữ chặt cánh tay cô, đẩy cửa một gian phòng riêng không người bên cạnh, kéo cô vào cùng.
“Này! Lôi lôi kéo kéo làm cái gì, có lời gì nói nhanh đi, tôi với anh không thân thiết đến thế.”
Lê Yên tức giận tránh khỏi sự kiềm chế của người đàn ông.
Nói đi, phải thế nào cô mới chịu im miệng.”
Mặc Trạch Dương khoanh tay, vẻ mặt thương lượng.
“Bây giờ muốn tôi im miệng thì có chút muộn rồi, tôi muốn nói với ba mẹ anh, chuyện anh làm gì với tôi, buổi phỏng vấn không dễ dàng gì đều bị anh phá hỏng, đó là cơ hội duy nhất để tôi vào Gudi.”
Con phẫn nộ của Lê Yên cuối cùng cũng bộc phát.
“Dựa vào điều kiện của cô, chưa chắc đã vào được.”
Mặc Trạch Dương hừ lạnh.
Lê Yên nghẹn họng, hừ một câu: “Vào hay không cũng phải đi, đó là chuyện của tôi, bây giờ bởi vì anh, ngay cả cơ hội phỏng vắn tôi cũng không có, anh nói xem chuyện này nên làm thế nào! Tôi phải để cho ba mẹ anh biết, anh xấu xa, ác độc đến mức nào.”
Mặc Trạch Dương chau mày, hôm nay ở nơi như này quả thực không thích hợp để ba mẹ mắt mặt, càng huống hồ anh nhìn ra được quan hệ giữa ba mẹ anh với ba mẹ cô cực kỳ tốt.
“Đưa ra điều kiện của cô đi.” Mặc Trạch Dương trực tiếp nói.
Đáy mắt Lê Yên có chút đắc ý, vậy mà cũng có ngày anh bị cô gây khó dễ, thật hả hê.
Lê Yên nhìn trên dưới anh một lượt, nụ cười có chút xấu xa, giống như người đàn ông trước mặt này đang mặc cho cô trêu đùa.
Nụ cười này của cô ở trong mắt người đàn ông nào đó có chút bỉ ổi, anh trực tiếp lạnh mặt nhìn cô: “Nếu như là lên giường thì bỏ đi, tôi tuyệt đối không đồng ý.”
Nụ cười của Lê Yên trực tiếp đông cứng, ngược lại cô lùi về sau một bước: “Anh nghĩ đi đâu vậy, ai muốn lên giường với anh.”
“Tôi không có kiên nhẫn, cô mau nói điều kiện đi.”
Mặc Trạch Dương có chút không nhẫn nại, khuôn mặt tuần tú buồn bực.