Chương :
Hứa Tâm Duyệt chỉ còn cách đi cùng cô ấy.
Đúng lúc này, trên thảm đỏ Hứa An An một thân váy đỏ cực kỳ chói mắt, cô ta sớm đã quen với những nơi đông người như này rồi, cô ta bước đi một cách tự nhiên và tao nhã.
Hơn nữa, cô ta còn không quên dừng lại mười giây để khoe góc đẹp nhất của bản thân, khiến cho những phóng viên chụp được nhiều ảnh hơn.
Sau khi Hứa An An bước vào trong, không lâu sau xe của Lê Yên và Hứa Tâm Duyệt cũng được bảo vệ mở cửa ra, Lê Yên cùng Hứa Tâm Duyệt một trước một sau xuống xe, Lê Yên nắm tay Hứa Tâm Duyệt đi về phía thảm đỏ.
Dưới ánh nắng chiều tà, một tầng ánh sáng chiếu lên người Lê Yên và Hứa Tâm Duyệt khiến đám phóng viên không khỏi kinh ngạc cảm thán, hai vị tiểu thư này là ai?
Không phải là minh tỉnh mà bọn họ quen biết, nhưng vẻ đẹp ấy khiến bọn họ nhanh chóng cầm máy ảnh lên, chụp lại vẻ đẹp khi họ đi ngang qua.
Khí chất thuần khiết, hai khuôn mặt trong ống kính đẹp đẽ tinh xảo, đáng để thưởng thức.
Cuối cùng hai người cũng bước qua thảm đỏ, Hứa Tâm Duyệt nhẹ thở phào, cùng Lê Yên bước vào trong phòng tiệc cực kỳ lớn.
Lúc này, khách khứa đều đã đông đủ, cả hội trường lộ ra bầu không khí tao nhã thư thái, không quá xa hoa, nhưng khiến người khác cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Trên thảm đỏ lúc này, một bóng dáng thon dài ung dung bước qua, bộ vest màu đen khiến khí chất của anh trầm ổn, cho dù ánh đèn nhấp nháy xung quanh có chói mắt, cặp mắt sâu thẳm cùng khí thế bức người của anh cũng không bị ảnh hưởng.
“Cố Thừa Tiêu, anh đẹp trai quá, em yêu anh…” Những người phụ nữ xung quanh điên cuồng hét lên.
Nhưng người đàn ông làm như không nghe thấy, bước vào trong hội trường, thời gian lúc này đã sáu rưỡi, khách mời cũng lần lượt có mặt.
Sau khi Lê Yên cùng Hứa Tâm Duyệt bước vào, bởi vì không có bạn đồng hành, cộng thêm việc hai người cũng không giao lưu gì nên lúc này bọn họ đang ở chỗ tiệc buffet, cầm đĩa chuẩn bị dùng thức ăn.
“Quả nhiên không đến nhằm chỗ, đồ ăn cũng thật phong phú.”
Lê Yên ngạc nhiên nói.
Hứa Tâm Duyệt cười mỉm: “Hóa ra cậu đến nơi này, là vì bữa ăn buffet mà đến.”
“Đương nhiên rồi, không thì sao! Chúng ta đến để tham gia cuộc vui mà.”
Lê Yên nói xong đem vài món đồ ngọt bỏ vào trong đĩa.
Trong hội trường, mọi người tụ tập cạnh nhau nói chuyện, lúc này trước mặt vợ chồng Bủi tổng là hai bóng dáng trẻ tuổi, bọn họ đang chào hỏi lẫn nhau.
Thừa Tiêu, Trạch Dương, hai cháu đến chú dì rất vui.”
Bủi tổng bắt tay hai người đàn ông trẻ tuổi.
Ánh mắt Bùi phu nhân dịu dàng, nhiệt tình nói: “Thừa Tiêu, sức khỏe của mẹ cháu vẫn ổn chứ! Lâu rồi vẫn chưa liên lạc với bà ấy.”
“Mẹ cháu rất nhớ mọi người, hai người có thời gian thì đến nhà cháu chơi ạ.”
Cố Thừa Tiêu mỉm cười trả lời.
“Được, có thời gian chú dì nhất định sẽ đi.”
“Chú Bùi, dì Bùi, vậy chúng cháu không làm phiền chú dì nữa, ra đằng kia trước gặp vài người bạn.”
Mặc Trạch Dương mỉm cười thoát ra khỏi vùng của các trưởng bối, cũng kéo cả Cố Thừa Tiêu ra cùng.
Cố Thừa Tiêu có chút buồn cười: “Có phải cậu không thích nói chuyện cùng các vị trưởng bối đúng không!”
Không có chủ đề, đứng ở đó rất ngượng ngủng.”
Mặc Trạch Dương đưa ta cầm hai ly rượu thơm mát, đưa cho anh một ly.
Hai người Cố Thừa Tiêu nhìn xung quanh chuẩn bị tìm vị trí ngồi xuống, đột nhiên một giọng nữ ngọt ngào phía trước truyền đến: “Thừa Tiêu, anh đến rồi.”
Mặc Trạch Dương nhìn người phụ nữ trang điểm phong tình này đang đối mặt nhìn Cố Thừa Tiêu, Cố Thừa Tiêu ho nhẹ, nhỏ giọng nói với anh ấy: “Cô ta là mẹ của Tiểu Mục.”
“Hai người nói chuyện đi.”