Chương :
“Tôi cũng không biết vì sao vị phu nhân kia lại đặt nhiều như vậy.” Hứa Tâm Duyệt thật ra hy vọng Bùi phu nhân bình tĩnh đặt hàng, chứ không phải là do hành vi mắt lý trí.
Vị phu nhân kia vừa nhìn là biết người không thiếu tiền, bà ấy nhất định thích thiết kế của chúng ta.” Quản lý an ủi cô.
“Vậy tôi bắt đầu làm việc đây.” Hứa Tâm Duyệt thầm nghĩ tuyệt đối không thể khiến khách hàng thất vọng.
Quản lý rời đi, Hứa Tâm Duyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút thất thần, nghĩ đến chuyện tây trang kia, còn có chuyện đêm qua ở bể bơi, lúc người đàn ông kia cứu cô, cô mơ mơ màng màng không thời được, là anh cho cô dưỡng khí!
Nghĩ rồi nghĩ, cô lại nhắm chặt mắt, bỏ qua suy nghĩ trong đầu, cô nghĩ cái gì vậy? Cố Thừa Tiêu là ba của con Hứa An An.
Ai nha, điên rồi điên rồi, vẫn là nhanh chóng suy nghĩ chuyện thiết kế đi!
Ở bệnh viện, Bùi phu nhn kích đầu đi ra, bà nghĩ phải bắt đầu nhận lại con gái như thế nào.
Năm đó bà không cẩn thận để mắt đứa bé, bây giờ cô đã lưu lạc bên ngoài năm, bà rất đau lòng! Đứa nhỏ vốn nên ở bên cạnh bà lớn lên, đã phải chịu khổ vất vả thế nào?
Bùi phu nhân lấy điện thoại ra, gọi cho lái xe, để ông ấy đợi bà ở cổng.
“Quay lại cửa hàng của Hứa tiểu thư.” Bùi phu nhân phân phó với lái xe.
Nửa tiếng sau, Bùi phu nhân đã quay lại cửa hàng, quản lý nhanh chóng đi ra tiền đón bà.
Phu nhân, bà còn cần gì sao?”
“Tôi muốn tìm Hứa tiểu thư một chút. Cô ấy có ở đây không?”
“Có, cô áy đang ở văn phòng, tôi đưa ngài đi.”
“Không cần, tôi tựa lên, mọi người làm việc đi!”
Hứa Tâm Duyệt đang vẽ một bản thiết kế, lúc cô ôm đầu suy nghĩ, cửa phòng lại bị gõ vang.
“Mời vào!”
Cửa đầy ra, Bùi phu nhân cầm túi tiền vào. Vừa vào trong, mắt bà đã đỏ lên, nhìn cô gái đang ngồi trước bàn làm việc trong văn phòng, lòng bà như dao cứa, đây là đứa nhỏ bà tìm suốt năm.
Phu nhân sao bà lại đến đây? Phu nhân bỏ quên gì sao?”
Hứa Tâm Duyệt nhanh chóng đứng dậy nghênh đón bà.
“Mẹ? Mẹ làm mắt con của mình!” Bùi phu nhân trực tiếp bật khóc, bà không biết nên dùng cách gì để nhận đứa con này, dù sao bà cũng thiêu cô rất nhiều.
“Phu nhân, bà nói con của ngài ở đâu? Con bà xảy ra chuyện gì sao?” Hứa Tâm Duyệt nhìn biểu tình bi thương của bà, liền quan tâm hỏi.
“Con của mẹ, con của mẹ đang ở trước mặt. Tâm Duyệt, con chính là con gái của mẹ.” Bùi phu nhân ôm lấy cô.
Hứa Tâm Duyệt bị Bùi phu nhân ôm lấy liền khiếp sợ, cô ngây ra, phu nhân bị cái gì kích thích sao? Sao lại đem cô nhận nhằm thành con gái của bà?
“Phu nhân có phải bà nhằm rồi không? Cháu không phải con gái của bà.” Hứa Tâm Duyệt thử giải thích.
“Không, con chính là con gái của mẹ.” Bùi phu nhân vội nói, đồng thời giải thích: “Buổi trưa hôm nay mẹ đưa con đi lấy máu, cũng không phải vì bạn mẹ cần gì đó, mà vì mẹ thấy con rất giống đứa nhỏ mẹ mắt đi lúc trước, cho nên mẹ có ý gạt con.”
Hứa Tâm Duyệt có chút sợ hãi nhìn bà: “Phu nhân, sao bà lại gạt cháu?”
“Bởi vì mẹ muốn cùng con làm xét nghiệm, thử xem con có phải con gái của mẹ hay không. Hóa ra con thật sự là đứa nhỏ mắt tích suốt năm của mẹ!”
Hứa Tâm Duyệt khó tin nghe chuyện này, sao có thể như vậy? Cô có ba có mẹt! Sao lại có thể trở thành con của người khác?
Phu nhân, bà không phải nhầm rồi chứ?”
Bùi phu nhân đột nhiên nghĩ đến gì đó, vội lấy báo cáo từ trong túi xách ra: “Cho dù mẹ nhận nhằm thì kết quả này cũng sẽ không sai, con chính là con gái của mẹ, Tâm Duyệt con là con gái của mẹ.”
Hứa Tâm Duyệt nhìn báo cáo Bùi phu nhân đưa qua, cô vươn tay nhân lấy, nghiêm túc nhìn thật kỹ từ trên xuống, cuối cùng cô dừng lại ở hàng kết quả kia, xem xong, cô ngây người, sợ hãi.