Chương : Cầu Hôn Thành Công
Buổi tiệc tối nay vô cùng náo nhiệt, trang phục lộng lẫy, quan khách dập dìu như mây bay.
Bao quanh Tô Hi là một vài nữ minh tỉnh thường hợp tác đóng phim chung với cô, nên tất nhiên họ sẽ đến chỗ cô để học hỏi thêm kinh nghiệm, đều muốn hỏi thử Tô Hi làm cách nào để có thể quen biết với Ôn Lệ Thâm.
Đối với vấn đề này, Tô Hi chỉ biết cười cho qua, cô biết rằng những lời nói lung tung trong giới giải trí này, cho dù cô chỉ vô tình nói ra một câu thôi, thì cũng sẽ bị khuếch đại ra mấy trăm hoặc máy triệu lần rồi truyền ra bên ngoài, vì thế tốt hơn hết cô nên giữ bí mật về mối quan hệ của mình.
“Hi Hi, chị quả thật là may mắn đó! Dưới quyền của tập đoàn Thiên Mộ nhiều nghệ sĩ như vậy, thế mà chị lại là người đứng đầu, trước khi thân phận của Ôn Tổng còn chưa công khai, thì chị đã ở cùng anh ây rồi, thật là ngưỡng mộ quá đi!” Có một số người lời nói lại chua ngoa như thế, nói ra như thể Tô Hi đã cố gắng dùng mọi thủ đoạn lấy thân thể của mình mới có thể tóm được Ôn Lệ Thâm trong tay.
Tô Hi cười nhạt: “Gặp gỡ được nhau ắt là duyên phận”
Lúc này, Tô Hi nhìn thấy hai cô gái đứng bên cạnh cô không xa, dùng ánh mắt đồ ky trừng mắt nhìn cô, Tô Hi liếc nhìn, đó không phải là kẻ thù truyền kiếp của cô Diệp Lạp Lạp và Hoàng Tương Dao thì còn có thể là ai nữa?
Có điều nghĩ đến cuộc gặp gỡ của cô và Ôn Lệ Thâm, thật sự may mắn nhờ có “sự giúp đỡ” của hai nữ nhân này khiến cô năm lần bảy lượt xấu hỗ trước mặt Ôn Lệ Thâm, thế nhưng may ở chỗ là nhờ như vậy mà mối quan hệ của cô và Ôn Lệ Thâm dần dần được hâm nóng lên.
Nhưng Tô Hi tuyệt đối sẽ không cảm ơn hai “người nào đó” này, bởi vì bọn họ không từ một thủ đoạn nào hại cô nhiều lần xấu hổ như vậy, cô cũng bị lăng mạ đến nổi mang trong mình vô số tai tiếng.
Ánh mắt của Tô Hi chỉ nhìn chằm chằm bọn họ, Diệp Lạp Lạp và Hoàng Tương Dao lúc này đều cảm thấy lạnh cả sống lưng, hoảng loạn mà nhanh chóng rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào Tô Hi.
Lúc này đây, bọn họ hối hận vô cùng, hồi hận rằng những kế hoạch hãm hại Tô Hi trước đây thật tầm thường, xem ra chỉ cần Tô Hi ngồi lên được vị trí phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Thiên Mộ thôi, thì vị trí nhỏ nhoi của bọn họ làm gì còn chỗ đứng nào trong giới giải trí này nữa.
Hoàng Tương Dao và Diệp Lạp Lạp lúc ở phía sau Tô Hi đối mặt nhìn nhau, cảm thấy lo sợ về tương lai của họ.
Hai người từ trong đám người bước về hướng ban công yên tĩnh phía bên kia, Diệp Lạp Lạp cắn răng: “Thật không thể nào ngờ được, Tô Hi vậy mà lại quyến rũ được Ôn Lệ Thâm.”
“Hóa ra lần trước cô ta có mặt tại thảm đỏ, chúng ta đây cô ta một cái ngược lại lại giúp cô ta tìm được cảm giác tồn tại trước mặt Ôn Lệ Thâm, tôi thật sự không cách nào cũng không ngờ được, người đàn ông trẻ tuổi như vậy, đẹp trai như vậy mà lại là sếp tổng sau lưng tậpđoàn Thiên Mộ, hối hận chết tôi rồi.” Hoàng Tương Dao cũng tức đến nổi muốn băm chân mình ra.
Ánh mắt Diệp Lạp Lạp lóe lên một tia hận: “Nếu thật sự để Tô Hi ngồi lên vị trí phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Thiên Mộ, đến lúc đó cả hai người chúng ta phải cút khỏi giới giải trí này, có còn bao nhiêu thứ tốt đẹp rơi vào tay chúng ta nữa chứ?”
“Còn không phải vậy ư, Tô Hi cũng không phải dạng người độ lượng gì, cô ta là một tiêu nhân thích ghi thù, ai biết được lúc cô ta có quyền có thế, sẽ xử trí chúng ta như thế nào, nói không chừng sẽ trực tiếp bắt giết chúng ta mất.” Hoàng Tương Dao cũng rất lo lắng.
Hai người càng nói lại càng cảm thấy tiền đồ phía trước không còn hi vọng gì, mặt của cả hai cay đắng nhìn nhau không nói nên lời.
“Vậy thì làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta lại trơ mắt đứng nhìn cô ta ngồi lên vị trí phu nhân tổng giám đốc hay sao?” Hoàng Tương Dao cắn răng.
“Tất nhiên là không, chúng ta cũng không thể ngồi yên chờ chết như vậy được, Tô Hi chẳng qua chỉ là dựa vào gương mặt xinh đẹp đó, mới nắm được trái tim của Ôn Lệ Thâm, còn Ôn Lệ Thâm có thật sự yêu cô ta nhiều như vậy không còn chưa chắc? Đàn ông mà tôi nhìn thấu cả rồi, tôi không tin trong trái tim anh ấy lại chỉ có một mình cô ta.”
“Vậy chúng ta phải làm thế nào?”
“Đương nhiên phải ra tay hành động phá hoại tình cảm của Tô Hi và Ôn Lệ Thâm, tốt nhất là làm cho hai người bọn họ chia tay luôn.” Diệp Lạp Lạp nhíu chặt hai mắt, đáy mắt tràn đầy nỗi oán hận.
Tô Hi đang ứng phó với vài nghệ sĩ thân thuộc, chỉ nghe thấy tiếng của người dẫn
Chương trình vang lên: “Cảm ơn các vị đã có mặt tại buổi yến tiệc tối nay cùng với chúng tôi, để chúng tôi có được một buồi tối tuyệt vời như vậy, tiếp theo đây, chúng tôi rất vinh hạnh mời đến đây một vị khách quý VIP, anh ấy chính là anh Ôn Lệ Thâm tổng giám đốc của tập đoàn giải trí Thiên Mộ chúng tôi, đồng thời cũng là một trong những người tổ chức đêm tiệc tối này, sau đây, xin mời anh bước lên sân khấu phát biểu đôi lời, xin mời mọi người cho một tràng pháo tay.”
Trong tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên, dáng người tao nhã thon dài của Ôn Lệ Thâm bước lên sân khấu, người dẫn chương trình vốn đã là một người đàn ông đẹp trai mê hoặc lòng người rồi, thế nhưng anh bước lên sân khấu lại càng khiến cho người dẫn Chương trình trên khán đài ngay tức khắc trở nên ảm đạm mò nhạt, giống như không còn cảm giác tồn tại vậy.
Bởi vì tầm mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về người đàn ông tối cao trong làng giải trí, chỉ có anh ấy mới có thể thu hút tất cả ánh nhìn của quan khách phía dưới.
Tô Hi đứng trong đám người, cũng ngước nhìn người đàn ông này giống như bao người khác, ngày lúc này, xin cho phép cô có chút tự hào và hư vinh, vì người đàn ông này đã thuộc về cô rồi.
Ánh mắt Ôn Lệ Thâm nhìn quanh một vòng dưới khán đài, gương mặt nở một nụ cười, cuối cùng ánh mắt ấy rơi trúng vào khuôn mặt của Tô Hi, lại càng trở nên ôn hòa hơn, gương mặt sâu sắc nhưng lại dịu dàng, khiến tất cả mọi người đều biết rằng tồn tại trong ánh mắt anh là ai.
Tô Hi có chút ngượng ngùng cụp mắt xuống, bị anh nhìn như vậy cô trái lại trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Giọng nói trầm ấm từ tốn mở màn, tuyến giọng của độc đáo của anh, hệt như một chiếc đàn dây to lớn khiến người nghe say đắm, như đang tắm trong gió xuân vậy.
Sau khi nói xong phần phát biểu mở màn, ánh mắt của Ôn Lệ Thâm bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc, ánh nhìn của anh chăm chú nhìn theo hình bóng của Tô Hi trong đám đông, anh nói: “Tiếp theo đây, tôi muốn mời một người lên sân khấu, Tô Hi lên đây đi!”
Đột nhiên Tô Hi bị anh chỉ đích danh, tuy là cô cũng không còn rụt rè trong những trường hợp như vậy nữa, nhưng không biết tại sao cô lại trở nên ngượng ngùng, nâng váy lên từng bước từng bước bước lên sân khấu.
Bên cạnh là những ánh mắt vừa đố ky vừa ngưỡng mộ chiều rọi lên người cô, có một số người gần như sắp giận đỏ mặt tía tai, Diệp Lạp Lạp và Hoàng Tương Dao đặc biết nổi bật trong số đó, nhìn cô bước về phía Ôn Lệ Thâm, bọn họ như sắp phát điên lên vì ganh ty.
Tô Hi vừa bước lên khán đài vừa không hiểu, anh ấy phát biểu xong rồi thì xuống đi! Tại sao còn muốn tự mình gọi cô lên chứ?
Tô Hi vừa đến bên cạnh Ôn Lệ Thâm, tay của Ôn Lệ Thâm chìa ra, cô bèn tự nhiên nắm lấy tay anh, bị anh nhẹ nhàng bắt lầy kéo cô đến bên cạnh anh.
Trong mắt Tô Hi lúc này chứa đầy sự hiếu kì nhìn anh, lúc còn chưa biết anh muốn làm gì,, Ôn Lệ Thâm đang đứng bên cạnh cô, bỗng chốc thân hình thon dài ấy quỳ xuống đất một gối, gương mặt tuần tú nhẹ nhàng ngắng lên, ánh mắt nồng nàn chăm chú nhìn cô.
Cảnh tượng xảy ra đột ngột như vậy khiến tất cả mọi người kinh ngạc, đến ngay cả bản thân Tô Hi cũng ngạc nhiên đến ngắn người, đầu óc cô hơi trống rỗng.
Còn trong tay Ôn Lệ Thâm lúc này là một chiếc nhẫn kim cương sáng chói mê người, anh cầm nó trong tay, ánh sáng phản chiếu trên chiếc nhẫn kim cương tựa như một ngôi sao chói lọi khiến ai nấy cũng nhìn chằm chằm.
“Tiểu thư Tô Hi, đồng ý gả cho anh nhé!”
Giọng nói của Ôn Lệ Thâm nồng nàn lại chân thành, tràn đầy sự mong đợi.
Tô Hi kinh ngạc đến nổi phải lấy tay che lên miệng mình, không dám tin rằng mình lại nhận được sự bất ngờ như vậy, anh ấy cầu hôn mình!
Trước mặt nhiều quan khách như vậy, mà anh lại quỳ một gối xuống đất cầu hôn cô, nghỉ lễ long trọng như vậy khiến người khác cực kỳ ngưỡng mộ người đàn ông này, Tô Hi ngắn người đến nổi quên mát phải nói gì.
“Hi Hi…cho anh chút thể diện, hứa với anh nhanh lên.” Ôn Lệ Thâm cười trầm ấm, nài nĩ cô.
Câu nói này lại lần nữa gây chấn động những người dưới khán đài, dường như ý nghĩa của câu nói này có nghĩa là, chính Ôn Lệ Thâm mới là người theo đuổi, chính anh mới là người khẩn cầu Tô Hi gả cho anh ấy.
Nước mắt nơi khóe mắt Tô Hi cuối cùng cũng rơi xuống rồi, cô kéo anh đứng dậy, dang đôi tay mình ôm chặt lấy anh, sau đó cô dùng giọng nói vô cùng trong trẻo của mình trả lời amh: “Đồng ý, em đồng ý gả cho anh.”
Khóe môi Ôn Lệ Hàn cong lên nở một nụ cười hạnh phúc, ôm chặt cô vào lòng mình.
Dưới khán đài không biết ai là là người vỗ tay đầu tiên, tất cả mọi người cũng chúc mừng theo, mặc dù đa phần đều không phải là thật lòng.
Nhưng ai mà dám đắc tội với Ôn Lệ Thâm chứ?
Hiền nhiên là ngay lúc này, bọn họ đối với việc chúc phúc cho Tô Hi cũng giống như chạy theo trào lưu vậy, nhưng không biết rằng điều này lại là m tan nát trái tim của biết bao nữ nghệ sĩ trẻ, vẫn cứ nghĩ rằng là còn cơ hội, nhưng hiện tại đến cơ hội cũng không còn nữa rồi.