Chương : Cuộc Điện Thoại Của Một Người Phụ Nữ
Bây giờ, tất cả cổ đông đều đứng về phía bà ta, Đường Tư Vũ một cây chẳng chống vững nhà, buộc phải rời khỏi công ty. Hơn nữa bà ta cũng đã chuẩn bị một báo cáo lỗ vốn trong khoảng thời gian gần đây, ngày mai sẽ dồn hết lên người cô.
Trong nhà Ôn Lệ Nhiễm, Tô Hi hoàn toàn coi đó như tổ ấm của mình. Từ khi bước chân vào làng giải trí, cô chưa bao giờ nhàn rỗi như vậy, nhàn rỗi đến mức không biết làm gì.
Vừa hay đã lâu cô không tụ tập với Annie và Tiểu Mễ, vì vậy, tranh thủ lúc Ôn Lệ Thâm ra ngoài làm việc, cô đã mời các trợ lý đến đây ăn trưa.
Cả nhóm trợ lý cũng là những người hiểu biết, gặp qua nhiều thứ, nhưng khi bước vào biệt thự của Ôn Lệ Thâm, vẫn là không ngừng la hét lên.
“Trời ơi! Vị trí này quá tốt, là góc nhìn đẹp nhất!”
“Bức tranh này là hàng thật à! Nếu là hàng thật thì giá vài trăm triệu tệt”
“Nửa ngọn núi này đều là của anh ấy, đúng không!”
“Chị Hi Hi, chị thật hạnh phúc! Chị chính là nữ thần may mắn của chúng em.”
Amnie thì điềm tĩnh ngồi bên cạnh Tô Hi, vừa thưởng thức trà Tô Hi pha cho mình, vừa hỏi: “Nếu em không muốn quay lại làm việc, thì chúng ta đều uống gió Tây Bắc rồi. Chị không dễ dàng gì mới đưa em ra ngoài được, bây giờ em muốn kết hôn, bỏ rơi mọi người sang một bên.”
“Chị Annie, em xin lỗi! Em không cố ý không nhận việc, mà là anh ấy không muốn cho em nhận.” Tô Hi cũng không còn cách nào, bây giờ Ôn Lệ Thâm không cho cô nhận phim.
Annie miệng nói như vậy, nhưng từ đáy lòng vẫn là chúc phúc cô: “Được rồi, chị sắp đưa người mới ra mắt rồi, em cứ yên tâm làm phu nhân chủ tịch đi!”
“Chị muốn dẫn dắt người mới à?” Tô Hi hơi kinh ngạc.
“ỪI Chị đã tìm được một cô gái rất khá, cũng đầy triển vọng, vừa vào công ty.”
Annie gật đầu, cầm điện thoại di động, lật tới ảnh của một người mới. Cô gái đó đúng là trong sáng, ngoan hiền, khôn khéo, còn có một khuôn mặt của nữ chính.
Tô Hi cũng biết vì những lý do riêng, phòng làm việc của cô không có nguồn thu nhập nên chỉ đành nói: “Chị Annie, vậy chị hướng dẫn tốt cho người mới đi! Sau này có cơ hội gì em sẽ lấy cho cô ấy, cũng để mọi người kiếm được nhiều hơn một chút.”
“Được, có lời này của em là chị vui rồi.
Chị vẫn đang chờ câu nói này của em đấy!” Annie bật cười, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng, năm mới em vẫn sẽ nhận một vài quảng cáo để khi rời khỏi công ty không để mọi người bị đói.” Tô Hi không quên nơi ban đầu của mình.
“Thật không? Vậy tuyệt quá, ngoài quảng cáo ra thì còn gì nữa?”
“Còn có một kịch bản thần thoại, Ôn Lệ Thâm cho phép em quay, có thể sẽ quay vào khoảng đầu mùa xuân năm saul”
“Chị biết em sẽ không từ bỏ diễn xuất mà.
Em là một diễn viên bẩm sinh. Kể cả có Ôn Lệ Thâm, thì cũng đừng từ bỏ ước mơ của mình.”
“Vâng!” Tô Hi gật đầu, cô cũng không muốn hoàn toàn làm một bà chủ, cô cũng muốn theo đuồi ước mơ của mình.
Trong văn phòng tổng của Tập đoàn Thiên Mộ, gần đây công việc của Ôn Lệ Thâm tương đối nhiều, thời gian anh ngồi trong văn phòng khá lâu.
Anh đang ký vài kịch bản vừa được gửi từ nước ngoài về, điện thoại nội bộ reo lên, anh vươn tay cầm lên: “Alo!”
“Thấy anh đã đính hôn rồi, xin chúc mừng.” Bên kia là có một giọng nữ yếu ớt.
Ôn Lệ Thâm cầm chặt điện thoại.
Người phụ nữ ở bên kia mỉm cười: “Em có thể đến dự tiệc đính hôn của anh không?”
“Cô vẫn là đừng tới.” Ôn Lệ Thâm lãnh đạm đáp.
“Tại sao? Chúng ta đã nói chia tay vẫn là bạn, không phải kẻ thù mà.” Giọng nói của người phụ nữ vô cùng mềm mại, nhẹ nhàng, giống như vũng nước xuân, khiến đàn ông nghe thấy xương cốt đều mềm nhữn.
“Thôi khỏi, cô sống cuộc sống của chính cô là được, đừng cố làm phiền tôi.” Giọng nói của Ôn Lệ Thâm đặc biệt lạnh lùng.
“Không, em sẽ đến. Gần đây em cũng thấy rất buồn chán. Em luôn muốn về nước của anh, nhưng vẫn không có cơ hội. Lần này, em sẽ tham gia với tư cách khách của anh, sẽ không gây phiền phức cho anh đâu.” Nói xong, người phụ nữ liền cúp máy.
Vẻ mặt Ôn Lệ Thâm hơi căng thẳng, đặt điện thoại xuống, giữa hai lông mày anh hiện lên một tia lo lắng.
Không ai có quá khứ trắng như tờ giấy, và anh cũng vậy.
Cô gái vừa rồi là một phần quá khứ của anh.
Ôn Lệ Thâm không còn lòng nào đọc tiếp kịch bản nữa, anh cầm chìa khóa xe đứng dậy đi ra ngoài, lúc này, anh muốn về nhà gặp Tô Hi.
Gần đây anh có chút bận rộn, cố gắng hết sức để không lạnh nhạt với cô. Tô Hi là một nghệ sĩ, công việc cô có thể làm có lẽ chính là diễn xuất nên không thể tham gia vào công việc của anh.
Tô Hi vừa mới dọn dẹp nhà cửa xong, mắt hơn một tiếng đồng hò, bởi vì biệt thự quá lớn, cô lại không thích người giúp việc vào nhà dọn dẹp nên có thể làm gì thì cô cố gắng làm.
Trong sân vang lên tiếng xe quen thuộc, cô nghe xong, khóe miệng cong lên cười, anh trở về rồi.
Tô Hi mở cửa chạy xuống cầu thang. Vì quá phấn khích nên cô quên mất bên trong có điều hòa, còn bên ngoài đang là tháng chạp lạnh giá, cô bị lạnh đến cứng người mất vài giây.
Đang quay lại lấy áo khoác, vội nhìn người đàn ông này, cô chỉ lưỡng lự một giây, rồi chạy thẳng ra sân.
Bên ngoài bộ vest của Ôn Lệ Thâm còn có một chiếc áo gió màu đen, khi anh nhìn thấy Tô Hi mặc áo len bước ra, trên mặt thoáng hiện lên một tia lo lắng, anh bước vài bước, ôm chặt người phụ nữ đang chạy tới vào trong lòng.
“Sao không khoác áo rồi ra? Em muốn bị cảm lạnh đúng không?” Ôn Lệ Thâm hơi nghiêm khắc mắng cô.
Tô Hi chớp chớp mắt, đáng thương nhìn anh: “Em quên mắt, em muốn gặp anh.”
Nhìn biểu tình nhỏ này của cô, Ôn Lệ Thâm nào còn có thể tức giận? Anh nhanh chóng cởi chiếc áo gió khoác lên người cô, sau đó cúi xuống, ôm ngang cô lên, từng bước đi lên bậc thang rồi ôm cô vào đại sảnh.
Tô Hi ngửi thấy mùi hương thuộc về riêng anh, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, dù có bị đông lạnh một lần, cô cũng vui lòng.
Vừa bước vào đại sảnh, Tô Hi đã đứng xuống, cô mỉm cười choàng tay qua cổ anh: “Sao hôm nay anh về sớm vậy?”
“Nhớ em.” Ôn Lệ Thâm nhẹ nhàng vuốt mũi cô: “Anh nên ở cùng em nhiều hơn.”
“Không sao! Anh còn công việc mài! Một mình em ở nhà cũng được.” Tô Hi cười lên, vòng tay qua ôm eo anh: “Em nguyện ý chờ anh.”
Tim Ôn Lệ Thâm thấy ấm áp, anh cúi người ôm lấy cô: “Anh sẽ có nhanh chóng sắp xếp thời gian để người lớn hai nhà gặp mặt, sau đó chúng ta sẽ chọn ngày đẹp kết hôn.”
“Sao nhanh vậy? Không đính hôn trước sao?” Tô Hi chớp mắt hỏi.
“Anh không muốn đính hôn, chúng ta kết hôn luôn.” Ôn Lệ Thâm kiên quyết nói, đính hôn căn bản không có ý nghĩa. Anh cưới cô, sẽ không hồi hận, mà cô gả cho anh, cũng không do dự, chần chừ, vì vậy, kết hôn đi!
Tô Hi nghe những lời này, hạnh phúc từ đáy mắt kéo dài đến lồng ngực, rất ám áp.
Cô nhào vào lòng anh, gật đầu thật mạnh: “Được, chúng ta kết hôn đỉ!”
Ôn Lệ Thâm ôm cô, kéo cô đến ghế sô pha bên cạnh. Tô Hi ngả vào lòng anh: “Chúng ta kết hôn ở nước ngoài hay trong nước?”
“Nghe theo ý em, em muốn chọn nơi nào?”
“Trong nước đi! Cha mẹ em tương đối truyền thống, hơn nữa rất nhiều người thân ở đây, nhưng tuần trăng mật, chúng ta có thể ra nước ngoài.” Tô Hi đưa ra đề nghị.
“Được! Tất cả cứ theo ý em.” Ôn Lệ Thâm không có ý kiến.
Tô Hi nghiêng đầu nói: “Thật sự không ngờ mình lại kết hôn sớm như vậy.”
Tim Ôn Lệ Thâm thắt lại, anh cúi xuống nhìn cô chằm chằm: “Sao? Em hồi hận rồi à?”
Tô Hi cười tửm tỉm cười: “Không có! Em chỉ là cảm thán thôi! Em còn định làm người theo chủ nghĩa không kết hôn!
Không ngờ nhanh vậy đã bị anh lừa tới tay, sắp kết hôn rồi.”
Ôn Lệ Thâm có chút không nói nên lời: “Anh lừa em chỗ nào? Anh rõ ràng đã thật lòng theo đuổi em.”
Tô Hi thản nhiên gật đầu: “Vâng! Em nhìn ra được thành ý của anh, cho nên gả cho anh, em không hối hận.”
Ôn Lệ Thâm nhìn đôi môi đỏ mọng tỉnh xảo của cô, không nhịn được cúi người hôn xuống.
“Uhm…” Tô Hi ngoan ngoãn đón nhận, để anh ôm lấy sau đầu, nụ hôn càng ngày càng sâu, càng dài, cô cảm thấy Ôn Lệ Thâm hôm nay còn cuồng nhiệt hơn so với trước kia.