Chương : Hướng Về Váy Cưới
Trong cửa hàng đồ cưới cao cấp, Tô Hi và Đường Tư Vũ bước vào. Nhân viên phục vụ lập tức tiếp đón. Vừa nhìn thấy Tô Hi, trong nháy mắt họ đã nhận ra cô, hai người phục vụ cao hứng đến mức vặn vặn tay, không ngờ Tô Hi lại đến cửa hàng của họ chọn váy cưới.
grlifIilễ-O°nĐ nhàn rỗi đến Thật ra, Tô Hi buồn chán, dù sao cũng còn lâu mới tổ chức đám cưới, nhưng cô gái nào cũng có mong mỏi, mơ ước trong lòng về hôn lễ, chỉ đến xem thôi cũng đã cảm nhận được cảm giác hạnh phúc ngọt ngào.
Tô Hi không muốn đám cưới này diễn ra quá vội vàng nên cô vẫn còn nhiều thời gian để chọn váy cưới, nhưng váy cưới có quá nhiều kiểu dáng và phong cách, cô cũng muốn chọn một bộ ưng ý nhất.
Đường Tư Vũ sẽ làm phù dâu cho cô, vì vậy, trang phục dạ hội của phù dâu cũng cần được xem cùng luôn.
“Cái này thì sao? Đẹp quá!” Đôi mắt Tô Hi lóe lên ánh sáng như sao, trong đầu cô tưởng tượng ra cảnh đám cưới, cô mặc chiếc váy cưới này và khoác tay Ôn Lệ Thâm bước trên thảm đỏ.
Có lẽ do là một diễn viên! Cô trời sinh đã có trí tưởng tượng phong phú hơn một chút.
“Đẹp, nhưng mà, đừng vội vàng quyết định, chúng ta xem thêm một chút.”
Đường Tư Vũ ở bên cạnh cũng đi lật xem.
Hai cô gái xinh đẹp, chậm rãi ở trong sảnh tròn rộng lớn, lần lượt ngắm nhìn từng bộ váy cưới trong tủ kính, ánh mắt của hai người đều toát lên vẻ mong đợi. Đường Tư Vũ và Tô Hi lúc này được bao phủ trong tình yêu, nhìn thấy váy cưới, liền có chút không thể rời chân.
Nhân viên phục vụ không hề nôn nóng, đứng cách đó vài mét lẳng lặng nhìn hai cô gái. Tô Hi họ đều biết, là nữ thần sạch sẽ của làng giải trí, nhưng cô gái đứng bên cạnh, bất kể khí chất hay ngoại hình đều ngọt ngào, sạch sẽ như cô ấy, vừa nhìn là biết đại tiểu thư nhà giàu. Họ vừa hâm mộ, tán thưởng hai người, vừa cảm thấy thời gian trở nên đẹp hơn.
Không vội chọn váy cưới, sau khi hai người xem một vòng, cùng hẹn nhau đi tán gẫu ở quán trà chiều bên cạnh, khi nói đến kết cục của Khưu Lâm, Tô Hi rất vui.
“Bà ta đáng bị như vậy.”
“Bây giờ tớ lo Hình Nham sẽ đến cứu bà ta. Bà ta và Hình Nham đã kết hôn rồi.”
Đường Tư Vũ chống cằm, thực ra có Hình Liệt Hàn ở bên, cô thực sự không sợ gì ea.
Chỉ là, vì quá nóng lòng muốn tìm ra sự thật về cha mình, cô muốn Khưu Lâm lần này không thể trở mình, để cô từng bước đào ra bí mật của bà ta.
Tô Hi vỗ vai cô nói: “Đừng quá lo lắng, sau lưng cậu còn có Hình Liệt Hàn, anh ấy sẽ không bao giờ để Khưu Lâm trở mình được.”
Đường Tư Vũ nghĩ đúng vậy, Hình Liệt Hàn sẽ không để Khưu Lâm và Hình Nham có cơ hội như vậy.
giờ phút chiều, Đường Tư Vũ trở lại công ty, nhìn thấy tài liệu chất đống trên bàn, cô hít sâu một hơi, ngồi xuống, kiên nhẫn xem.
Cô vừa xem thì quên luôn cả thời gian. rưỡi, điện thoại của Hình Liệt Hàn gọi đến, cô nói mình vẫn đang xem tài liệu, vẫn còn một chồng, Hình Liệt Hàn trực tiếp lên.
Khi dáng người thon dài và quyến rũ của Hình Liệt Hàn bước vào đại sảnh, hào quang của bậc vương giả đã khiến tin đồn trong công ty trực tiếp thành sự thật, vậy tập đoàn Đường thị thực sự sẽ trở thành công ty con của tập đoàn Hình thị?
Nếu không, tại sao ngay cả chủ tịch tập đoàn Hình thị cũng đến đây?
Vài nữ nhân viên vừa ra khỏi thang máy, cửa thang máy mở ra, nhìn người đàn ông đang chờ thang máy một tay đút túi quần ở ngoài cửa, liền bị dọa sợ, mặt đỏ tai hồng, bước sang bên cạnh đi ra, tim đều đập nhanh hơn.
Đường Tư Vũ đang cắm đầu trong các con số phức tạp ở biểu bảng, có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng làm việc của cô, cô nghĩ là Tiểu Trần đưa nước vào, liền đáp: “Vào đi!”
Cửa mở ra, nhưng trước mặt Đường Tư Vũ không có cốc nước được đưa tới, thay vào đó cô nhìn thấy một cặp đùi thon dài đứng bên cạnh bàn, cô nương theo đôi chân thon dài đến mức không có thiên lý liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phi thường của người đàn ông.
“Anh thực sự lên rồi.” Đường Tư Vũ vui vẻ CưƯỜi.
“Không phải em nói rất nhiều việc chưa hoàn thành sao? Anh đến giúp em.” Hình Liệt Hàn nhẹ giọng nói, nhìn cô bị một đống báo cáo vây quanh thật sự rất đáng thương.
Anh rất đau lòng.
Đường Tư Vũ lập tức cảm thấy như có một vị cứu tinh đến, cô mỉm cười chuyển một chiếc ghế ở bên cạnh sang đặt đối diện mình: “Anh ngồi đây, những báo cáo này khiến em cũng đau đầu, có nhiều chỗ em không hiểu, có anh ở đây thì tốt rồi.”
Hình Liệt Hàn không thể không thuận theo lời cô, trìu mến nói: “Anh sẽ luôn ở bên em.
Đường Tư Vũ trong lòng có vị ngọt, cô đưa cho anh hai văn kiện: “Vậy anh xem giúp em cái này trước.”
Tiếp theo, Hình Liệt Hàn bắt đầu giải quyết công việc của công ty hộ cô. Người đàn ông này dường như cái gì cũng biết, một số báo cáo anh chỉ xem qua liền có thể quyết định ký hay không. Điều này khiến lúc sau, Đường Tư Vũ ở bên nghịch bút, háo hức chờ anh đọc xong báo cáo rồi đặt trước mặt cô, nói với cô ký hay không, hay bắt làm lại.
Màn đêm bên ngoài cửa sổ dần buông xuống, Tiểu Trần bật đèn văn phòng lên, ánh sáng dịu dàng phản chiếu trên khuôn mặt người đàn ông, dáng vẻ xem tài liệu của anh, dáng vẻ tập trung và nghiêm túc giống như một tác phẩm thủ công hoàn hảo, khiến Đường Tư Vũ như một cô ngốc hoa tâm, ngoài ngây ngốc bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp của anh, cô không biết, không thể nghĩ gì.
Báo cáo ngày càng ít đi, Hình Liệt Hàn đọc xong văn kiện cuối cùng, không đưa cho cô mà đặt nó sang một bên: “Bộ này trả về, để bộ phận này làm lại.”
Đường Tư Vũ lúc này mới nhìn sang bên cạnh, ð, nhanh vậy đã xử lý xong? Cô nghĩ rằng chồng báo cáo chất đống như một ngọn đồi này sẽ phải xem cả đêm, nhưng người đàn ông này chỉ mất nửa giờ là giải quyết xong chúng.
“Vất vả rồi.” Đường Tư Vũ cười đặt bút xuống, nhìn anh đầy ngưỡng mộ.
“Vì em, tất cả vất vả đều ngọt như đường.” Nói xong, Hình Liệt Hàn đứng dậy, đi tới trước mặt cô, cúi người xuống, chỉ vào góc nghiêng khuôn mặt hoàn mỹ của mình: “Thưởng cho anh.”
Đường Tư Vũ vừa đóng nắp bút, vừa chậm chạp cúi người qua, đôi môi hồng hôn lên má anh.
Hình Liệt Hàn cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Gần sáu rưỡi rồi, đi ăn thôi!”
“Vâng.” Đường Tư Vũ gật đầu, cô cũng đói.
Ra khỏi công ty, trời hơi lạnh, Hình Liệt Hàn cởi áo vest, bọc cô vào bộ đồ âm áp rồi dẫn cô ra xe anh. Nhà hàng đã được đặt trước, ở gần đây.
Trong phòng giam ẩm thấp và lạnh lẽo, Khưu Lâm bị giam một mình trong một căn phòng, lúc này bà ta đang vòng tay ôm lấy mình, bên cạnh có một chiếc áo khoác vừa dày vừa bẩn và chiếc chăn bông dày trên giường mà cảnh sát thấy bà lớn tuổi nên đưa cho. Nhưng lúc này, Khưu Lâm không muốn dùng nó để giữ âm.