Chương : Hẹn Hò
Hết năm chớp mắt đã sang xuân, cuối tháng , vợ chồng Hình Chính Đình lại chuẩn bị đưa Hình Nhất Phàm ra nước ngoài. Hình Nhất Nặc được đưa đến nhà họ Ôn, dưới sự giám sát, dạy dỗ của Ôn Lương Diệu. Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn ở bên Đường Dĩ Hi. Lần này vợ chồng Hình Chính Đình có thể sẽ ở bên con trai nhỏ thêm nửa tháng nữa.
Hình Nhất Nặc từng phản đối nhưng phản đối vô hiệu. Vốn dĩ cô muốn ở cùng Hình Liệt Hàn một tháng, nhưng vì Ôn Lương Diệu có thể đưa cô đến trường hàng ngày, cộng thêm việc dạy kèm làm bài tập vào buổi tối nên vợ chồng Hình Chính Đình kiên quyết để cô ở nhà họ Ôn.
Khoảng thời gian này, Đường Tư Vũ cũng cảm thấy nợ con trai mình, nên muốn nhanh chóng được ở bên conl Chuyện của tập đoàn Đường thị, cô không cần phải lo lắng nữa. Bây giờ, buổi sáng cô chở con trai đi học, buổi chiều đón con, nhân tiện đi chợ mua rau. Ngoài đến công ty, Hình Liệt Hàn từ chối hết các tiệc xã giao, để ở nhà với hai mẹ con.
Ngày trôi qua êm đềm và yên bình như vậy, có đầy không khí gia đình.
Trưa hôm nay, Đường Tư Vũ nhận điện thoại của Hình Liệt Hàn, bữa trưa đi ăn cùng anh, vệ sĩ của anh đã trên đường đến đón cô.
Đường Tư Vũ ở nhà thường mặc quần áo đơn giản nhất, mặc thế nào thật thoải mái.
Ở nhà cô thích không gò bó, ngay cả áo nịt ngực cũng không mặc, lúc này, nhận được cuộc gọi của anh, cô đột nhiên có cảm giác hẹn hò ngọt ngào. Cô bước vào phòng để quần áo, trong này có những mẫu quần áo mới cao cấp mà Hình Liệt Hàn đặt làm riêng cho cô, tất cả đều được làm theo kích cỡ của cô, là kiệt tác của Tưởng San – dì của anh. Đường Tư Vũ rất thích. Cô chọn một chiếc áo len màu xanh nhẹ, thân dưới phối cùng chân váy đen dài cạp cao, bên ngoài khoác thêm áo sợi, đơn giản lại thanh lịch.
Cô buộc lại mái tóc dài ngang lưng, trước đây cô từng nhuộm màu hạt dẻ nhưng giờ màu đã nhạt đi, ngược lại thay thành màu đen tuyền tự nhiên, mái tóc mềm, mượt, không có dấu vét của việc nhuộm, uốn, chờ mong đám cưới của mình, vì vài ngày nữa hai người lớn nhà họ Hình sẽ trở về, cha mẹ vừa trở về, thì sẽ bắt đầu lo chuyện đám cưới của hai người.
Khóe miệng Đường Tư Vũ bắt giác nhéch lên.
Đường Tư Vũ bước vào nhà hàng, nhân viên phục vụ đon đả chào hỏi: “Xin hỏi, là Đường tiểu thư ạ?”
“Là tôi.” Đường Tư Vũ cười gật đầu.
“Hình tiên sinh ở bên này, mời đi theo tôi.”
Nhân viên phục vụ chào cô niềm nở và ân GSIT Đường Tư Vũ đi theo cô ấy, bước tới cánh cửa phòng bao sáng rực rỡ. Nhân viên phục vụ gõ, đầy cửa, đưa tay làm thế mời.
Đường Tư Vũ tươi cười bước vào, người đàn ông trên sô pha đang ngồi đó đợi cô, trên tay cầm một tách trà, tựa hồ đã đợi một lúc rồi.
“Đến rồi à.” Hình Liệt Hàn đặt trà xuống, đứng dậy, ánh mắt sáng rực đánh giá cách ăn mặc hôm nay của cô.
Đường Tư Vũ không khỏi ngượng ngùng vê tóc bên tai, hỏi anh: “Thế nào? Em mặc thế này có đẹp không?”
“Đẹp.” Hình Liệt Hàn mỉm cười, sau đó cánh tay mạnh mẽ kéo vòng eo không bằng một ôm của cô, nhẹ đưa vào trong lòng. Đôi môi mỏng kề sát tai cô trầm giọng nói: “Nhưng em không mặc gì là đẹp nhất.”
Đường Tư Vũ đỏ mặt, vội vàng nhìn về phía sau, may mà người phục vụ đã đóng cửa rời đi. Cô trừng mắt nhìn anh với chút hờn dỗi. Hình Liệt Hàn thấp giọng cười, có chút đáng ghét vuốt mũi cô: “Buổi tối đừng mặc gì cho anh xem được không?”
“Con trai ở nhà đấy!” Đường Tư Vũ cũng không từ chối, nhưng cậu nhóc là trọng điểm.
Hình Liệt Hàn không bận tâm, nói: “Buồi tối anh sẽ dỗ con đi ngủ sớm.”
Khuôn mặt xinh xắn của Đường Tư Vũ ửng hồng, mặc dù chuyện với anh vẫn luôn chưa thành công nhưng anh không từ bỏ, cô sẽ không từ chối anh nữa, dù sao cũng là người sắp kết hôn, chuyện này cũng khó tránh khỏi.
“Anh cứ đưa con đi ngủ trước đi rồi hãy nói tiếp” Đường Tư Vũ không khỏi nhướng mày nhìn anh, gần đây con trai ở cùng họ, sinh lực rất dồi dào. Cộng thêm kỳ nghỉ đông được đùa vui ồn ào, thời gian nghỉ ngơi của cậu nhóc không theo quy luật, muốn dỗ con ngủ cần phải có sự kiên nhẫn.
Hình Liệt Hàn nghe những lời này, biết tối nay có kịch hay, khuôn mặt tuân tú càng hấp dẫn mê người, đôi mắt sâu thẳm lóe lên một chút ý cười: “Được, anh có cách.”
Đường Tư Vũ hơi khát, cầm tách trà anh đã uống, đứng trước cửa số chạm đắt, vừa thưởng thức phong cảnh ngoài cửa số vừa uống cóc trà anh đã uống qua.
Hình Liệt Hàn từ phía sau ôm eo cô, cằm áp vào vai cô, ngửi hương thơm trên tóc cô.
“Hai ngày nữa, tới chỗ dì chọn váy cưới đi! Chúng ta phải bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị cho hôn lễ.” Hình Liệt Hàn trầm giọng nói.
“Vâng.” Đường Tư Vũ gật đầu.
“Bên em còn có người thân nào cần mời đến không? Trước giờ chưa nghe em nói “
tới.” Hình Liệt Hàn nhìn góc nghiêng gương mặt hoàn hảo của cô.
Lông mi dài của Đường Tư Vũ khế chớp, cô lắc đầu nói: “Không mời nữa, người thân bên mẹ em đã đi xa rồi, bên cha em cũng không còn người thân.” Đường Tư Vũ nghĩ đến đây, trong lòng có chút chua xót, trong gia tộc, lại chỉ có một mình cô, sau khi mẹ mắt thì ông bà ngoại lần lượt qua đời, anh em họ hàng xa không còn qua lại, cha cô cũng là con một, ký ức của cô về ông bà nội dừng lại ở lúc — tuổi.
Bây giò nghĩ lại, khuôn mặt của tất cả những người thân của cô đều đã mò đi.
Hình Liệt Hàn dường như cảm nhận được sự chua xót, khổ sở trong lòng cô, cánh tay siết chặt eo cô: “Không sao, người nhà anh chính là người nhà của em, em vẫn còn có mọi người.”
Đường Tư Vũ mím môi, lộ ra sự vui vẻ yên tâm: “Vâng.”
Sau bữa trưa, Đường Tư Vũ nhận được cuộc gọi của Tô Hi. Cô ấy đang ở một cửa hàng trang sức gần đó và gọi cô đến một chuyến, cùng cô ấy chọn bông tai cưới.
Niềm vui của các cô gái có lẽ chính là mua, mua và mua thôi! Đường Tư Vũ được Hình Liệt Hàn đưa thẳng qua giúp đỡ Tô Hi.
Tô Hi là cô dâu tương lai rồi. Công việc thành công, tình yêu mỹ mãn, gia đình hạnh phúc, tâm trạng cô ấy tự nhiên cũng vô cùng tốt. Đường Tư Vũ bước vào phòng VIP, thấy Tô Hi đang ngồi một mình xoắn xuýt ở đó, trước mặt cô ấy có sáu bộ hoa tai trang sức kim cương đang mở, cô ấy đang suy nghĩ xem nên mua đôi nào.
“Tư Vũ, nhanh đến giúp tớ chọn.” Tô Hi hỏi cô.
Đường Tư Vũ ngồi bên cạnh, nhìn các kiểu bông tai đang bày ra, cô vừa nhìn đã xem trúng một đôi trong đó: “Cái này cũng được này.”
“Hình như mắt nhìn đồ của chị em chúng mình giống nhau, tớ cũng thích nhất đôi này.” Sau đó, Tô Hi nói với nhân viên phục vụ bên cạnh: “Giúp tôi gói lại, chính là đôi này.