Chương : Nhận Giáy Đăng Ký Kết Hôn Rồi
“Được!” Ôn Lương Diệu gật đầu, cầm lấy điện thoại di động, bật camera… “Ừm! Nhớ chỉnh chế độ làm đẹp một chút nha!”, Hình Nhất Nặc cười dặn đi dặn lại.
Nhưng mà cho dù không chỉnh chế độ làm đẹp, cô ấy trong ống kính cũng rất xinh đẹp và dễ thương, Ôn Lương Diệu cười: “Không chỉnh cũng rất đẹp.”
“Vậy được rồi! Đừng chụp em lùn quá nhé.” Hình Nhất Nặc nghĩ, đàn ông chụp ảnh chắc chắn sẽ là một mớ hỗn độn, cô cũng không hy vọng xa vời là Ôn Lương Diệu có thể chụp cô được đẹp.
Thế mà kỹ thuật chụp ảnh của Ôn Lương Diệu lại rất đỉnh. Lúc trước anh ấy từng thích du lịch và chụp ảnh. Vì vậy lúc này ngay cả một chiếc máy xay hoa quả ở trong tay anh ấy cũng có thể cho ra cảm giác như phim bom tấn, chẳng qua là bởi vì trong ống kính có một khuôn mặt đáng yêu của Hình Nhất Nặc, nên mới có thể chụp ra một tắm hình có hiệu quả, lại có thêm cả hơi thở của sự đáng yêu.
“Chụp xong chưa? Để em xem.” Hình Nhất Nặc vội vàng đến xem bức ảnh, sau đó bèn thốt lên: “Đẹp quá, anh chụp như nào vậy?”
“Có một số chức năng có thể sử dụng được.” Ôn Lương Diệu cười.
Hình Nhất Nặc lập tức kéo tay áo của anh một cách hưng phấn: “Dạy em, dạy em…”
Ôn Lương Diệu ngay lập tức dạy cô cách điều chỉnh màu. Sau khi dạy xong, Hình Nhất Nặc muốn thử, cô lùi về phía sau vài bước rồi chỉ vào Ôn Lương Diệu: “Em thử chụp cho anh vài tấm xem, anh đứng ngay ngắn lại đi!”
Ôn Lương Diệu khoanh tay, dáng vẻ lười biếng nhìn vào ống kính của cô, Hình Nhất Nặc ngây người nhìn vào máy ảnh trong vài phút. Dưới ánh nắng ấm áp của buổi chiều tà, ánh sáng chiếu vào anh dường như đang tạo ra một bom tấn vậy.
Mà anh là người mẫu hàng đầu, quyền rũ, âm áp khiến người ta động lòng.
Hình Nhất Nặc chụp liên tiếp vài tắm ảnh, giống như một con mèo con tham ăn, luôn cảm thấy vẫn chưa đủ. Cuối cùng thì cô cũng chụp xong, Ôn Lương Diệu cũng không nhìn xem những bức ảnh đó được chụp đẹp hay không.
“Em sẽ gửi ảnh cho anh sau.”
“Gửi luôn ảnh của em cho anh.” Ôn Lương Diệu nói.
Hình Nhất Nặc chớp mắt: “Anh muốn cả hình của em?”
“Ừ! Giữ làm kỷ niệm.”
“Được rồi, lát nữa em sẽ gửi cho anh.”
Sau khi Hình Nhất Nặc nói xong, cô nhìn thấy bóng dáng Từ Dương cách đó không xa đang đi tới đây, cô nói với Ôn Lương Diệu: “Chị Từ tới tìm anh rồi, em đi trước đây.”
Nói xong, cô đi qua một bên, Ôn Lương Diệu nhìn bóng lưng cô hơi nhướng mày, cô chạy cái gì vậy? Anh cũng không đuổi cô đi.
“Anh Ôn, anh không sao chứ!” Từ Dương đi tới quan tâm hỏi.
“Tôi không saol Cảm ơn cô Từ đã quan tâm.” Ôn Lương Diệu lịch sự đáp lại.
Từ Dương cười bến lẽn rồi vén nhẹ mái tóc dài, nếu Từ Dương đã nhận lớp của Tô Hi thì hiển nhiên là ánh mắt của An Ni cũng không tồi. Cô ta có khuôn mặt đẹp, cũng có khí chất trong sáng, sắp tới lại chiếu một bộ phim, có thể nói cũng là một nữ minh tinh có danh tiếng không tồi.
Đợi Từ Dương làm xong những hành động này, lúc nhìn sang người đàn ông bên cạnh, cô ta lại phát hiện ánh mắt của anh hoàn toàn không ở trên người cô ta.
Cô ta không khỏi có chút thất vọng, chẳng lẽ ở trong mắt anh, cô ta không đáng để quan tâm đến vậy sao?
Lúc này, điện thoại di động của Ôn Lương Diệu truyền tới âm thanh tin nhắn được gửi đến liên tục, anh cong môi cười, biết là Hình Nhất Nặc đã gửi ảnh. Anh giả vờ dùng âm thanh tin nhắn này nói với Từ Dương: “Cô Từ, xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Sau khi nói xong, Ôn Lương Diệu đi về phía trước một đoạn, mở điện thoại ra rồi xem những bức ảnh được gửi đến. Xem lướt qua ảnh của mình, sau đó xem kỹ ảnh của Hình Nhất Nặc rồi trực tiếp chọn một bức, đặt làm hình nền của anh.
Màn đêm buông xuống, đèn đường xung quanh bắt đầu càng ngày càng sáng, Ôn Lệ Thâm dẫn Tô Hi ra khỏi biệt thự. Bởi vì tiếp theo sẽ có bắn pháo hoa nên lúc này mọi người có thể cùng nhau thưởng thức.
Đường Tư Vũ cũng tìm thấy con trai. Trên bàn tiệc ngoài trời có trái cây, đồ ăn nhẹ, đồ uống, đài phun nước ở bên cạnh cũng bắt đầu trình diễn âm nhạc, cực kỳ đặc sắc. Tô Hi rúc vào trong lòng của Ôn Lệ Thâm, ngắm nhìn dòng chữ tình yêu bằng tiếng anh phía trên đài phun nước, phản chiếu vào trong đôi mắt cô, soi sáng trái tim cô.
Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn cũng ngồi vào chỗ của mình, tên nhóc ở bên cạnh cũng rất thích thú, vô cùng náo nhiệt.
Sau khi màn trình diễn ở đài phun nước kết thúc, có một màn bắn pháo hoa trên bãi đất trống bên kia hồ. Tiếng vang bị ngăn cách một chút, vì vậy cũng sẽ không gây ầm ï, chỉ thấy bầu trời đầy pháo hoa, phản chiếu các vì sao trên bầu trời, đẹp đến nỗi khiến con người ta phải nín thở.
Những đám pháo hoa không ngừng được bắn lên, liên tiếp nỗ tung ra như những cơn mưa sao băng trên bầu trời. Đèn đuốc sáng trưng, đẹp đến lóa mắt.
Sau màn bắn pháo hoa, bữa tối bắt đầu.
Đường Tư Vũ ở bên cạnh con trai chăm sóc con trai ăn uống, Tô Hi cũng nhân cơ hội đến chơi với cậu nhóc một lúc, bữa tối mọi người càng tùy ý hơn, sau bữa tối còn có tiệc rượu dành cho khách vui chơi giải trí.
Chỉ là Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn đều không có hứng thú, chỉ có những nam nữ thanh niên muốn tìm chút tình cảm mới tới tiệc rượu.
Tô Hi đã thuyết phục chị gái qua chơi một chút, như vậy nói không chừng sẽ xảy ra chuyện tình cờ gặp gỡ, nhưng Tô Tầm không đi, sau đó bèn về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, khách khứa lần lượt ra về, đám cưới trở thành tiêu đề của các tờ báo, phương tiện truyền thông lớn, thống trị mạng Internet, tất cả đều là những hình bóng yêu thương của đôi uyên ương.
Chiều ngày hôm sau, Tô Hi và Ôn Lệ Thâm trở về tổ ấm tình yêu rồi bắt đầu ngày đầu tiên sau khi kết hôn, đó là một cuộc sống vợ chồng hòa hợp.
Sau hôn lễ của bọn họ, phía Hình Trạch cũng bắt đầu bận rộn với hôn lễ của tuần sau, Đường Tư Vũ cũng bình tĩnh nghênh đón lễ cưới sắp tới, chỉ là vẫn còn một việc mà cô và Hình Liệt Hàn vẫn chưa có thời gian để làm.
Đó chính là đăng ký kết hôn, cho nên họ đã hẹn sáng sớm ngày mai cùng nhau đến cục dân chính đăng ký.
Hộ khẩu của Đường Tư Vũ vốn đã được tách riêng, đang ở trong tay cô. Sáng sớm, Hình Liệt Hàn đã lái xe cùng cô đến cục dân chính để đăng ký trước, tốc độ rất nhanh, một lúc sau, Đường Tư Vũ đã cầm trên tay hai cuốn số đỏ mới.
Ngồi trên xe, Đường Tư Vũ liên tục cầm trên tay hai cuốn sổ đỏ, cảm giác này thật khó tả.
Đường Tư Vũ không khỏi lắc lư trước mặt Hình Liệt Hàn một cách tinh nghịch: “Anh nhìn rõ chưa? Từ nay về sau, anh là người của em, chỉ thuộc về riêng em.”
Hình Liệt Hàn quay đầu lại nhìn cô thật sâu: “Ngoại trừ em ra, anh sẽ không thuộc về bất cứ ai.”
Đường Tư Vũ cảm thấy ngọt ngào, hơi ngắng đầu lên rồi đáp: “Tương tự như vậy, ngoại trừ anh, em sẽ không thuộc về aIl.
Hình Liệt Hàn nhìn cô chăm chú và dịu dàng trong vài giây, sau đó thâm tình mà chắc chắn nói: “Anh đã chờ ngày này rất lâu rồi.”
Đường Tư Vũ không khỏi nghĩ đến khoảng thời gian lần đầu tiên gặp anh, nghĩ tới đây liền cảm thấy buồn cười: “Tại sao ngay từ đầu anh lại làm hàng xóm của em, là vì đồ ăn của em sao?”