Chương : Hiểu Làm Được Hóa Giải
Hình Nhất Nặc nheo mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy tắm bảng gỗ do Ôn Lương Diệu viết, trên tắm bảng đó còn có lạc đề do đích thân Ôn Lương Diệu viết, khi thấy những chữ viết ở trên đó có liên quan tới mình, cô che miệng lại, không phát ra bắt kỳ âm thanh nào.
Hóa ra nguyện vọng của anh là muốn cô hạnh phúc một đời, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là nguyện vọng liên quan tới cô, phần tâm ý này cũng đủ đề cô thấy thỏa mãn.
Xoay người, bắt thình lình cô lại bị ăn đau một cái trên đỉnh đầu, chỉ thấy ánh mắt của Ôn Lương Diệu có chút không tốt đang nhìn cô: “Giờ đã nhìn rõ chưa? Còn khóc nữa không?”
Mặt của Hình Nhất Nặc lập tức đỏ lên, cảm thấy khó xử tới mức muốn độn thổ, sau đó bắt tri bất giác cô nhớ tới một cái bảng hiệu của cô ở một nơi khác liền vô cùng chột dạ.
“Chúng ta đi thôi!” Nói xong, Hình Nhất Nặc có chút căng thẳng nhìn về phương hướng tắm bảng gỗ của mình, rất sợ Ôn Lương Diệu nói tới việc muốn xem bảng gỗ của cô?
Vậy thì quá mắt mặt rồi.
Ôn Lương Diệu đem hết sự quẫn bách của cô vào trong mắt, anh không muốn gây khó dễ cho cô, hơn nữa, những gì mà cô viết trên bảng gỗ anh cũng đều đã nhìn thấy hết cả rồi.
“Được rồi, đi ăn sáng, đừng để đói bụng.”
Ôn Lương Diệu quả nhiên là không muốn đi xem bảng gỗ của cô.
Khoảng thời gian này Hình Nhất Nặc không hề vui vẻ gì mà còn thấy mắt mát, anh vốn không quan tâm đến việc cô đã viết nguyện vọng gì?
Ài, tâm trạng của cô sao lại rầu rĩ như vậy chứ?
Bọn họ cũng không định tới khách sạn ăn sáng mà ăn ở một quán ăn bình thường ngay bên cạnh mà thôi, tuy rằng mặt tiền cửa hàng không được tốt lắm thế nhưng mùi vị lại rất được, Hình Nhất Nặc thấy ăn rất là ngon, còn ăn hết cả bát mỳ.
“Đi thôi Hôm nay tới hậu trường quay phim, không phải em vẫn luôn muốn đến hậu trường sao? Hôm nay chính là cơ hội.”
“Ừm! Được, đi thôi!” Hình Nhất Nặc không khỏi vui vẻ trở lại, ngay cả phía trước có bậc thang cũng quên béng mắt, bước hụt một bước.
“Ai da.” Một tiếng, một tay bám vào người bên cạnh mới có thể dựa vào, mà tay của Ôn Lương Diệu tựa như theo bản năng mà ôm chặt lấy thắt lưng của cô, đem cô ôm vào trong lòng.
Hình Nhất Nặc duỗi cái tay vừa kéo, muốn ôm lấy cổ anh, trong nháy mắt tư thế của hai người ở bên đường tựa như đang hôn nhau vậy.
“Em không sao chứ!”
“Không… không sao!”
“Được, đi thôi! Ôn Lương Diệu đi ở phía trước, Hình Nhất Nặc ngoan ngoãn đi ở phía sau.
Một đường tới khách sạn, bọn họ quả thực là đã đuổi kịp xe của đoàn kịch, xe của Ôn Lệ Thâm đã xuất phát, vợ chồng Hình Liệt Hàn dẫn theo tên nhóc kia lái xe của hắn đi mất rồi, cho nên Ôn Lương Diệu đành phải lái xe của mình đuổi theo.
Hứa Nhất Nặc ngồi trên xe, có công nhân công tác phát nước, Hứa Nhất Nặc đưa cho anh một chai: “Này, người ở đây thật nhiệt tình.”
Ôn Lương Diệu nhận lấy uống một hụm, lúc này Hình Nhất Nặc loay hoay mãi không vẫn không mở được nắp, cô bất đắc dĩ nhìn hắn.
Ôn Lương Diệu duỗi tay ra nhận, sức lực của đàn ông có khác, vừa vặn liền mở ra rồi.
Hình Nhất Nặc uống vài hụm rồi đặt lên khay đựng nước ở giữa, đuôi theo chiếc xe phía trước.
Phong cảnh hai bên vô cùng đẹp, sông núi tựa như tranh, địa điểm quay phim lần này là một vùng núi đã được bố trí từ trước, tới chỉ là quay bổ sung một vài ảnh cảnh tình cảm mà thôi.
Bên cạnh trường quay xây thêm phòng nghỉ ngơi và phòng hóa trang, Hình Nhất Nặc vừa đến thì Tô Hi đã hóa trang xong, cô oa lên một tiếng: “Chị dâu, chị thật đẹp!”
Nói xong, lại sờ sờ y phục của cô ấy, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái và ao ƯỚC.
Từ nhỏ Hình Nhất Nặc đã mơ ước trở thành một diễn viên, nếu như bây giờ có cơ hội, cô cũng có thề diễn.
Ôn Lương Diệu đi qua nói cái gì đó với đạo diễn, không bao lâu sau liền quay lại nói với Hình Nhất Nặc: “Anh vừa xin đạo diễn được một vai diễn, em có muốn tham gia không?”
“Thật sao? Muốn em diễn cái gì?”
“Chỉ là một vai diễn quần chúng, sẽ không quay chính mặt, em chỉ cần hòa mình vào trong nhóm diễn viên thôi! Nếu như em không muốn thử thì thôi vậy.” Ôn Lương Diệu biết cô rất muốn tham gia.
Qủa nhiên, Hình Nhất Nặc lập tức cướp lời: “Em muốn em muốn, cho em diễn cái gì cũng được hết á, có điều vì sao lại không quay chính diện mặt eml”
Lúc này, cô nữ diễn viên bên cạnh liền cười rộ lên: “Hình tiểu thư, không phải là không muốn quay chính diện mặt cô, thế nhưng nếu cô vẫn muốn để lộ mặt vậy thì không được rồi!”
“Tại sao chứ?” Hình Nhất Nặc chớp mắt không rõ vì sao.
“Bởi vì cô quá đẹp.”
Hình Nhất Nặc ba chấm nhìn Ôn Lương Diệu hỏi, thực sự là nguyên nhân này sao?
Ôn Lương Diệu bị vẻ mặt đáng yêu này của cô chọc đến bật cười, gật gật đầu: “Đúng vậy, nguyên nhân mà em không được nhập cảnh là bởi vì sợ em cướp mất Chương trình.”
Tô Hi đang bàn bạc cùng đạo diễn ở một bên, Ôn Lương Diệu dẫn Hình Nhất Nặc đi lấy y phục quần chúng, cô cũng chỉ là người bổ sung của nhóm diễn viên quần chúng mà thôi, lấy một bộ y phục vải thô đã được giặt sạch rồi lại dùng vải bố buộc mái tóc dài theo kiểu một cô nương thời cổ đại.
Ôn Lương Diệu đứng ở một bên nhìn, không tự chủ được mà nở nụ cười, cho dù có cho cô mặt một bộ y phục bằng vải bố đi chăng nữa thì cũng không che được khí chất cao quý vốn có trong cô.
Cậu nhóc được đoàn phim tặng cho một thanh kiếm nhỏ, nó vô cùng vui vẻ, lúc này đây Đường Tư Vũ thầm nghĩ, hiếm khi có cơ hội dẫn cậu tới thế giới tự nhiên nên đã dẫn nó đi dạo xung quanh một chút, cô và Hình Liệt Hàn dẫn cậu bé tản bộ ở một con đường mòn.
Ôn Lệ Thâm rất lo lắng về cảnh quay này bởi vì Tô Hi có một cảnh đánh nhau trong cảnh quay này.
Ôn Lương Diệu phụ trách chăm sóc Hình Nhất Nặc, sau khi Hình Nhất Nặc mặc xong y phục lại nhịn không được mà tự sướng vài kiểu, tạo dáng một chút. Cô làm động tác hình chữ V, chụp một vài kiểu dễ thương, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, sau đó cô thấy một chiếc xe ngựa tràn đầy hơi thở cổ đại, liền nhân lúc không có người nhét điện thoại vào tay Ôn Lương Diệu: “Anh Lương Diệu, chụp cho em một bức với cái xe ngựa này đi, chụp đẹp một chút!”
Nói xong cô lập tức chạy tới chỗ chiếc xe ngựa, ngồi lên thành xe ngựa, phía sau không có người, là một mảnh sông núi xanh biếc.
Ôn Lương Diệu nhìn hình ảnh hiện lên trên điện thoại, không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng, trong bức ảnh, Hình Nhất Nặc tựa như một cô công chúa nhỏ, hoàn toàn không có một chút hơi thở nào của sự nghèo túng, tựa như một tiểu nha đầu hoang dã nghịch ngợm trốn từ trong hoàng cung ra vậy.
Giờ khắc này, anh thật sự hy vọng được xuyên không, xuyên về thời cổ đại, anh sẽ làm một thị vệ đeo đao và dẫn theo một đám người đi bắt cô nhóc hoang dã này.
Sau đó anh lại suy nghĩ một chút, nếu như về thời cổ đại thì một cô nhóc như cô đại khái là đã lập gia đình rồi!
“Anh Lương Diệu, anh chụp xong chưa?”
Một giọng nữ thanh túy truyền tới.
Ôn Lương Diệu lập tức ấn ấn vài cái, nhìn cô gái tươi tắn trong bức ảnh, anh đưa điện thoại cho cô: “Chụp xong rồi.”
Hình Nhất Nặc lấy qua nhìn, chụp rất đẹp, lúc này, ở phía bên kia đã có người tập hợp các diễn viên quần chúng, Hình Nhất Nặc đem điện thoại và túi xách cho Ôn Lương Diệu, vội vàng chạy tới nghe.