Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

chương 466

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Lưu Siêu

Trả Thù Cố gắng chuẩn bị tâm lý, để cho dù bị Ôn Lương Diệu từ chối, cô cũng phải đủ mạnh mẽ để đi tiếp.

Về sự cố xảy ra trong đoàn làm phim, cảnh sát vẫn không hề điều tra công khai mà họ đang bí mật điều tra, mọi hành động cử chỉ của Lưu Siêu bây giờ đều nằm trong phạm vi giám sát của cảnh sát.

Cuộc sống bây giờ của Lưu Siêu rất buồn tẻ, bởi vì anh ta rất lo lắng. Giám đốc đã gọi anh ta tới và yêu cầu anh ta tạm thời nghỉ phép dài hạn nhưng anh ta biết rằng ý nghĩa của việc nghỉ phép dài hạn này là đồng nghĩa với việc mắt việc. Đời này anh ta sẽ không còn cơ hội làm công việc này nửa… Không chỉ riêng đoàn làm phim này mới như vậy, mà anh ta đã cố gắng liên hệ với các đoàn làm phim khác và phát hiện rằng đoàn làm phim nào cũng đều từ chối anh ta. Lưu Siêu biết mình đã đánh mát cơ hội làm việc trong ngành này rồi.

Chớp mắt đã qua, các chủ nợ của Lưu Siêu đã đến nhà đòi tiền nhiều lần. Lưu Siêu cũng đã chia ra vạn duy nhất mà anh ta có trong tay cho bọn họ. Càng không có tiền, càng muốn có tiền. Anh ta bắt đầu lên mạng chơi cá cược đua ngựa, không được bao lâu thì ngay cả phí sinh hoạt cơ bản của anh ta cũng bị thua sạch.

Lần trước khi anh ta gọi điện cho Diệp Lạp Lạp, Diệp Lạp Lạp đã rất kiêu ngạo nói cho anh ta biết rằng, chuyện chưa làm xong cho nên cô ta từ chối trả vạn tiếp theo. Cô ta cùng phe với Hoàng Tương Dao, chuyện này không liên quan đến bọn họ, bọn họ dứt khoát phủi sạch quan hệ.

Hôm nay trong lúc Lưu Siêu đang ngồi ăn mì gói thì đột nhiên cảm thấy rất nóng nảy, anh ta đẩy tô mì về phía trước, sau đó giận dữ vứt đũa đi.

Anh ta cầm điện thoại di động trên bàn, gọi luôn cho Diệp Lạp Lạp, tuy nhiên đầu dây bên kia lại báo là không thể kết nói được. Đây rõ ràng là anh ta đã bị Diệp Lạp Lạp kéo vào danh sách đen rồi.

“Chết tiệt, Diệp Lạp Lạp, Hoàng Tương Dao, các người đối xử với tôi như vậy sao? Ngày hôm nay tôi sống dở chết dở tất cả đều là do các người.” Lưu Siêu căm hận mắng, sau đó anh ta cười lạnh lùng: “Các người muốn sống thoải mái? Không có cửa đâu.”

Khi con người ta đi đến bước đường cùng sẽ nảy sinh ra rất nhiều ý tưởng xấu, khi cuộc sống đã hết hy vọng rồi thì có việc gì mà không làm được?

So với tình hình bây giờ của Lưu Siêu, Diệp Lạp Lạp và Hoàng Tương Dao cũng thấp thỏm không yên. Những lời đe dọa qua điện thoại của Lưu Siêu lần trước khiến bọn họ cảm thấy không ổn lắm. Tuy nhiên, mỗi ngày bọn họ cũng không có thu nhập thì lấy đâu ra vạn để bịt miệng Lưu Siêu đây?

Mỗi ngày hai người cứ ở chung một chỗ, vì chuyện này mà cảm tháy lo lắng.

Hôm nay, Diệp Lạp Lạp đến nhà Hoàng Tương Dao, sau khi uống vài ly rượu, cả hai bắt đầu nói về cuộc đời.

“Lần này chúng ta đúng là sống không bằng chó. Lần này Tô Hi sẽ không đưa chúng ta vào chỗ chết đấy chứ?”

“Tô Hi còn dễ nói, cái gã Lưu Siêu kia mới khó đối phó. Tôi chỉ sợ anh ta làm ra chuyện gì đó.”

“Hừ! Anh ta chỉ là một nhân viên sa sút của đoàn làm phim, còn có thể làm được chuyện gì? Anh ta có gan như vậy không?” Diệp Lạp Lạp không đồng ý.

Hoàng Tương Dao cũng cùng chung suy nghĩ với Diệp Lạp Lạp, cô ta cong môi cười: “Quên đi, chúng ta hãy sống cuộc sống của chính mình đi! Từ bây giờ, ngay cả việc làm người mẫu xe hơi tôi cũng nhận luôn rồi, nếu không chắc tôi sẽ chết đói mắt.”

“Tôi cũng vậy, trước đây có một trang web nhỏ yêu cầu tôi phát sóng trực tiếp, nghe nói cũng khá tốt. Chỉ cần tôi ăn mặc hở hang một chút. Trước đây tôi đã từ chối, bây giờ hết cách rồi, tôi chỉ có thể chấp nhận thực tế thôi.”

Lưu Siêu ở nhà cả buổi, còn liên tục nhận được mấy cuộc điện thoại đòi nợ, anh ta cực kỳ tức giận, cuối cùng đành nghiến răng nghiền lợi gọi một cuộc điện thoại.

“Anh có thể cung cấp địa chỉ nhà của Diệp Lạp Lạp và Hoàng Tương Dao cho tôi không? Tôi sẽ cho anh một số tiền.” Đây là số điện thoại của phóng viên giải trí mà anh ta tìm được. Tin tức của đám chó săn tin này rất nhiều, muốn tìm được địa chỉ của Diệp Lạp Lạp là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Mười vạn, bây giờ anh chuyển vào tài khoản của tôi thì tôi sẽ nói cho anh biết.”

Lưu Siêu cắn răng nói: “Năm vạn.”

Đối phương thấy kiếm được tiền, cũng không so đo. Trước tiên Lưu Siêu hỏi một người bạn thân mượn vạn trước, rồi sau đó chuyền vào tài khoản của gã phóng viên giải trí kia, ngay sau đó gã gửi hai địa chỉ tới. Lưu Siêu nhìn hai địa chỉ này, nghiến răng nghiền lợi.

Xem ra nếu anh ta không cho hai người phụ nữ này biết tay, bọn họ sẽ xem thường anh ta.

Tối hôm đó Lưu Siêu liền đi ra ngoài, anh ta đến gặp Diệp Lạp Lạp trước. Vì lần trước Diệp Lạp Lạp đã cãi nhau qua điện thoại với anh ta, cho nên anh ta càng hận cô ta hơn.

Có điều Lưu Siêu không biết là sau khi anh ta ra ngoài, cảnh sát mặc thường phục đã theo dõi anh ta, bí mật đến mức anh ta không để ý.

Dọc theo đường đi hình ảnh Lưu Siêu mua dao đều bị cảnh sát chụp lại, tiếp theo Lưu Siêu đến chỗ gần nhà của Diệp Lạp Lạp thì bắt đầu tìm chỗ nắp.

Cảnh sát theo dõi đều thấy hết những hành động của anh ta. Xem ra kế hoạch câu cá đã bắt đầu rồi.

Tối đó Diệp Lạp Lạp rời khỏi nhà Hoàng Tương Dao rất muộn. Bây giờ cô ta không có tiền, cũng không thể trong chung cư cao cấp như trước đây. Lúc này cô ta chỉ có thể trong một tiểu khu tàm tạm, cho nên hệ thống an ninh ở đây cũng không được tốt lắm.

Diệp Lạp Lạp lái xe dừng lại trong bãi đỗ xe của tiểu khu. Lúc này đã hơn giờ, cả bãi đậu xe vô cùng yên tĩnh, cũng vô cùng thích hợp để cho người ta gây án.

Diệp Lạp Lạp mới vừa đi vài bước, liền nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, cô ta sợ hãi quay đầu lại thì nhìn thấy có một người đàn ông đang ép sát về phía cô ta. Diệp Lạp Lạp vừa mới muốn chạy thì đã bị người đàn ông kia bước tới đầy vào một góc bên cạnh.

Một tia sáng xeẹt qua, Diệp Lạp Lạp nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông kia. Cô ta lập tức giận dữ hét lên: “Lưu Siêu, tên khống kiếp này, tại sao lại là anh? Anh muốn làm gì?”

“Tôi muốn làm gì, hẳn là trong lòng cô rất rõ ràng, đừng tưởng cô cho tôi vào danh sách đen thì tôi sẽ không tìm được cô. Tôi nói cho cô biết, bây giờ tôi đã cùng đường rồi, nêu tôi không lấy được vạn, tôi có chết cũng không bỏ qua đâu.”

“B vạn ở đâu ra? Điều kiện đầu tiên của vạn là anh phải làm cho xong chuyện, chúng tôi mới đưa cho anh. Nhưng bây giờ thì sao? Tô Hi vẫn còn sống sờ sờ ra đấy, ngay cả chân của cô ta cũng không bị gãy, vậy mà anh còn muốn lấy vạn nữa?” Giọng của Diệp Lạp Lạp khá lớn.

Lưu Siêu lập tức cảnh cáo cô ta: “Cô nhỏ giọng một chút, nếu chuyện này lộ ra thì không ai trong chúng ta được lợi cả.”

“Hừ! Anh cho rằng tội sợ anh sao? Lưu Siêu, anh cũng không chịu nhìn lại bản thân mình một chút đi, anh là ai chứ?

Dám sống mái với chúng tôi? Anh mới là người cần phải cần thận đấy!” Ngược lại Diệp Lạp Lạp lại de dọa anh ta.

“Tôi thật muốn xem, một nữ nghệ sĩ không còn được ưu ái sắp đứng không vững trong giới giải trí còn có thể nhảy nhót ra sao nữa? Trừ uống rượu, lên giường với đàn ông ra, tôi thật sự không biết cô còn có thể làm gì?” Lưu Siêu nói xong không khỏi khịt mũi: “Cô ở bên cạnh tôi, tôi sẽ cho cô vạn, cô thấy thế nào?”

“Anh là cái đồ vô lại, cút ngay. Đừng có mơ, anh cũng không biết soi gương xem bản thân có đức hạnh gì à?”

“Vậy thì đưa tôi vạn, nếu không cô và Hoàng Tương Dao đừng hòng thoát được.” Lưu Siêu nói xong thì trong tay đột nhiên lóe lên ánh sáng lạnh, anh ta đang lấy dao ra.

Diệp Lạp Lạp sợ đến nói năng lộn xộn: “Anh… Anh muốn làm gì? Anh mau cất con dao đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio