Chương : Đoạn Tử Hiên Có Chút Điên Cuồng
Tô Thắm bước xuống thang máy, cô khẽ thở dài một hơi rồi bước tới phòng làm việc, cô ngồi xuống một lúc nhưng không nhận được cuộc gọi nào của Hiên Viên Thần, cô đang suy nghĩ có nên đưa một tách trà vào hay không.
Tuy nhiên, nếu anh cần thì sẽ gọi trực tiếp vào điện thoại nội bộ, Tô Thắm bước vào phòng uống trà và bắt đầu cần thận rửa cốc.
Cô đưa lưng về phía cửa ra vào vì vậy cô không biết đối diện với cửa có một bóng người vụt qua, lẳng lặng mà chăm chú nhìn cô máy giây.
Người đó chính là Hiên Viên Thân, anh trở lại văn phòng làm việc của mình với nụ cười trên mặt, bên cạnh anh là Lý Sâm.
Trong lòng Lý Sâm cũng tràn đầy kinh ngạc, xem ra có một số chuyện đã phát triển ngoài dự liệu của ông.
Mười phút sau, đường dây nội bộ của Tô Thám vang lên, tim cô đập thình thịch, cô cố gắng bình tĩnh cầm lên nghe: “Ngài tổng thống, ngài cần gì không ạ?”
“Bưng hai tách trà vào đây!” Giọng nói Hiên Viên Thần nhẹ nhàng không giống như đang ra lệnh cho cô khiến người nghe cảm thấy rất thoải mái.
Tô Thắm đương nhiên nghe được, cô mím môi cười đáp: “Vâng!”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Thắm sững sờ vài giây sau đó nhanh chóng đi pha hai tách trà rồi đi về phía phòng làm việc của anh.
Trong phòng làm việc của Hiên Viên Thần chỉ có anh và Lý Sâm. Đầu tiên, Tô Thắm đặt trà trước mặt Hiên Viên Thần, sau đó là đưa cho Lý Sâm, khi cô cúi xuống, cô cảm thấy có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô biết đó là ai, nhưng cô không dám nghênh đón, nói: “Mời ngài từ từ thưởng thức.”
Tô Thắm rũ mắt xuống, cười nói một câu sau đó bưng khay rời đi.
Hiên Viên Thần có một chút thất vọng, anh có thể cảm thấy Tô Thắm tỏ ra xa lạ với anh hơn kể từ lúc anh hôn cô vào đêm qua.
Tô Thám đã rời đi, Lý Sâm ngẩng đầu nhìn về phía anh cười nói: “Tổng thống, chúng ta tiếp tục điều chỉnh lịch trình công tác!”
Hiên Viên Thần dường như tỉnh táo lại, nhẹ nhàng gật đầu: “Được rồi! Đến ngày nào rồi”
“Chúng ta vừa hoàn thành việc thay đổi lịch trình cho chuyến thăm của ngài ở nước ngoài vào tuần tới sớm hơn năm ngày, ngài có ý kiến gì không?”
Hiên Viên Thần cầm lịch trình lên và nhìn lướt qua nó, trả lời: “Không có.”
“Vậy bây giờ chúng ta sẽ chuẩn bị mọi thứ trước rồi bay đến nước D. Những người sẽ đi cùng các ngài lúc đó, ngoài một số bộ trưởng nội các thì ngài có cần mang theo ai nữa không? Nếu có thì bây giờ ngài nói cho tôi biết để tôi chuẩn bị tốt mọi thứ.”
Hiên Viên Thần nheo mắt suy nghĩ một lúc nói: “Tôi còn muốn đưa một người đến đó.”
“Đó là ai”
“Tô Thám, mang cô ấy đi cùng.” Ánh mắt Hiên Viên Thần thoáng hiện ý cười, khi nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Lý Sâm, anh thu ý cười lại và nghiêm túc giải thích “Bây giờ tôi đã quen đề cô ấy ở cạnh mình, có cô ấy ở cạnh, tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút.”
Lý Sâm thầm buồn cười, ngài tổng thống à, ngài thật sự không cần giải thích, nếu như tiếp tục giải thích thì sẽ càng lộ ra.
Tâm tư của ngài đối với Tô Thắm, tôi vô cùng rõ ràng! Nhưng mà, với những lời nói như vậy, Lý Sâm cũng chỉ có thể nói mấy câu trong lòng, nào dám chọc thủng lớp giấy yêu đương của ngài tổng thống.
Tuy nhiên, ông không dám nói đây là điều tốt hay điều xấu, bởi chênh lệch thân phận của tổng thống với Tô Thắm là quá xa.
Tô Thám trở lại văn phòng, nửa giờ sau, Lý Sâm gõ cửa đi vào, thông báo cho cô biết về chuyến xuất ngoại năm ngày sau Hiên Viên Thần cần cô đi cùng, Tô Thám hơi ngạc nhiên, cô cũng phải đi sao?
Tuy nhiên, Lý Sâm rất chắc chắn rằng cô phải đi, không đề cho cô thời gian từ chối.
Thật ra Tô Thám cũng không phải là không muốn đi, nhưng kỳ quái là cô lại được đi cùng nên mới thây lạ lạ.
Trong văn phòng của bộ Công thương ở tầng bốn, tâm trạng làm việc của Đoạn Tử Hiên vẫn đang rồi bời vì sự thờ ơ của Tô Thám, khiến anh ta không thể tập trung vào công việc. Anh ta luôn nghĩ về quá khứ với Tô Thắm, tốt đẹp như vậy, ngọt ngào như vậy, một cái nhíu mày hay một nụ cười của Tô Thắm, đối với anh ta mà nói lại rất quý giá, anh ta thật sự hy vọng sẽ nối lại mối quan hệ tốt đẹp như vậy.
Nhưng khi Tô Thắm ở đây thì anh ta lại cảm nhận được sự lạnh lùng, thờ ơ cùng xa cách của cô.
Đoạn Tử Hiên không khỏi nhấn vào những bức ảnh đã lưu trước đó, trong ảnh Tô Thâm ngây thơ hơn một chút nhưng nụ cười và ánh mắt của cô vẫn không thay đổi, bây giờ cô đã trưởng thành hơn có sức hấp dẫn mọi người đàn ông hơn, càng khiến Đoạn Tử Hiên thần hồn điên đảo.
Đoạn Tử Hiên thở dài một hơi, anh ta cảm thấy mình không thể suy nghĩ bất cứ công việc gì, hiện lên trong đầu óc đều là hình ảnh Tô Thám, điều này khiến anh ta phát điên, muốn lên lầu tìm cô ngay lập tức, muốn nói rõ ràng với cô, muốn vãn hồi tình cảm của hai người.
Chỉ cần Tô Thắm cho anh ta dù chỉ một tia cơ hội nhỏ nhoi thì trong lòng anh ta sẽ luôn có kỳ vọng chứ sẽ không khó chịu, bất an như bây giờ.
Đoạn Tử Hiên lập tức đứng dậy nói với trợ lý: “Tôi đi ra ngoài một chút.”
Sau đó, bước chân của anh ta vô cùng kiên định đi về hướng thang máy.
Tô Thắm đang xem tin tức tài liệu nội bộ trong phòng làm việc thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, chỉ sau hai tiếng gõ, người bên ngoài nóng lòng đã đây cửa đi vào.
Tô Thấm không khỏi ngắng đầu nhìn sang, chỉ thấy Đoạn Tử Hiên bước vào, hơi thở có chút hồn hến, nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực.
Tô Thám đứng dậy khỏi vị trí của mình, nhướng mày nhìn Đoạn Tử Hiên bước tới.
“Anh… anh tới đây làm gì?” Tô Thấm cũng bị ánh mắt của anh ta làm cho giật mình, bởi vì bộ dạng của Đoạn Tử Hiên lộ ra vẻ điên cuồng khiến cô có chút bắt an.
“Tô Thắm, anh có chuyện muốn nói với em.” Lúc này, Đoạn Tử Hiên thực sự không kìm nén được nội tâm muốn bộc lộ, anh ta muốn cho cô biết trái tim anh ta nóng bỏng và yêu cô đến nhường nào.
“Bây giò là giờ làm việc, tôi không có thời gian cùng anh tán gẫu.” Tô Thắm bình tính nhìn anh ta, không có ý định nói chuyện.
“Chỉ cần em cho anh mười phút, anh chỉ cần mười phút.” Dù chỉ là hai phút thì Đoạn Tử Hiên cũng hy vọng Tô Thắm có thể nghiêm túc nghe anh ta nói.
Tô Thám lắc đầu: “Một phút cũng không được, anh mau trở về làm việc đỉ!”
Đoạn Tử Hiên nhìn thấy thái độ thờ ơ của cô như vậy, sắc mặt thay đổi, nghĩ đến những lời đồn đại mà anh ta nghe được trong văn phòng về cô và ngài tổng thống hai ngày gần đây, lúc này, đột nhiên Đoạn Tử Hiên cảm thấy lo lắng, chẳng lẽ chuyện kia là thật?
Tô Thắm thực sự không biết tự lượng sức mình mà yêu thầm ngài tổng thống? Nếu không, vì sao lại từ chối anh ta như vậy!
“Tô Thấm, anh thật sự muốn nói với em một chuyện.” Nói xong, Đoạn Tử Hiên lập tức vươn tay nắm chặt cổ tay Tô Thắm kéo cô ra ngoài.
“Đoạn Tử Hiên, anh làm gì vậy? Anh buông tôi ra, anh có nghe thấy không!” Tô Thắm nhỏ giọng cảnh cáo anh ta, nhưng cô càng giãy dụa thì Đoạn Tử Hiên nắm tay cô càng chặt, cô không thể thoát ra, chỉ có thể bị anh ta cưỡng ép nắm tay đi ra cửa văn phòng.
Đoạn Tử Hiên biết đầu bên kia hành lang có phòng họp trống, anh ta muốn đến đó nói chuyện với Tô Thắm.
Giờ phút này, phòng họp vô cùng yên tĩnh, trống trải, không có người, thuận tiện cho việc hàn huyên tâm sự, Đoạn Tử Hiên đây ra một gian phòng không có người, kéo Tô Thắm đi vào.