Chương : Lại Bị Anh Ôm
Vệ sĩ không đi vào theo anh, trực tiếp rời đi, Hiên Viên Thần đi vào phòng khách, anh cởi âu phục bên ngoài, sau lưng Tô Thám lập tức tới gần giúp anh, treo áo lên kệ.
Hiên Viên Thần quay đầu nhìn cô: “Tôi ngủ một lúc, khi Lý Sâm tới gọi tôi dậy.”
“Được.” Tô Thắm gật đầu, chỉ mong Lý Sâm có thể tới trễ một tí để anh ngủ nhiều một chút.
Một giờ sau Lý Sâm tới, nghe nói tối qua tổng thống làm việc tới khuya, lúc này đang ngủ, ông bảo Tô Thám tới trước giờ cơm tối gọi anh cũng được.
Tô Thắm còn hi vọng anh có thể ngủ lâu hơn một chút, bởi vì người đàn ông này thực sự thiếu ngủ.
Bữa ăn tối thịnh soạn của Diệp Đông được dọn lên từ rưỡi, trước đó phút, Diệp Đông mong Tô Thắm có thể lên gọi Hiên Viên Thần.
“Được, tôi đi gọi ngài ấy.” Tô Thắm không thể làm gì hơn là đi gọi anh dậy.
Tô Thắm đẩy cửa phòng ngủ Hiên Viên Thần, chỉ thấy anh nằm nghiêng người, chân tay thon dài giấu trong tấm chắn, trên người anh vẫn là áo sơ mi trắng toát.
Ỹ Tô Thắm đột nhiên cảm thấy việc quấy rầy anh ngủ thế này thực tàn nhẫn, không ai trong lúc ngủ ngon lại muốn bị quấy rầy cả.
Tô Thắm tới trước giường, cô cắn môi, vẫn cúi người nhẹ nhàng gọi: “Ngài tổng thống, mau dậy thôi.”
“Ngài tổng thống…” Tô Thâm cho là anh không nghe thấy, cô không khỏi chống tay lên thành giường, nghiêng người qua gọi anh.
Mà vào lúc này, người đàn ông đột nhiên quay người sang, phần lưng anh động và tay cô, Tô Thắm còn chưa kịp rút tay ra, cánh tay đã vô tình bị động tới, cả người cô liền mất đi điểm tựa, lúng túng ngã lên ngực người đàn ông.
Một cái đụng này trực tiếp đánh thức người nọ, Hiên Viên thần mở mắt, không nghĩ tới lại nhìn thấy dáng vẻ Tô Thám nằm trên người mình.
“Thật xin lỗi, ngài tổng thống… thật xin lỗi.” Tô Thắm vội chống lên ngực anh đứng lên, vạt áo trước ngực bị kéo rối loạn.
Hiên Viên Thần gối hai tay sau ót, có chút nghiền ngẫm nhìn cô: “Đây chính là cách cô gọi tôi dây? Cũng đặc biệt thật.”
“Rất xin lỗi, không phải tôi cố ý, lại mạo phạm ngài… xin ngài tha lỗi.” Tô Thắm có chút lúng túng, vì cô cũng rồi cả lên rồi!
“Không đâu, tôi cũng thích cách này.” Hiền Viên Thần vừa nói, vừa ngồi dậy, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Sắp bảy giờ.” Tô Thắm cắn môi trả lời.
Mày kiếm Hiên Viên Thần cau lại: “Sao không gọi tôi dậy sớm hơn chút?”
“Bởi vì… tôi sợ anh mệt.” Tô Thắm nói thật.
Hiên Viên Thần giật giật mắt: “Lần sau không cần lo cho tôi, khi cần cứ gọi tôi dậy, không phải do dự.” Nói xong, anh lại nghĩ thêm rồi nói: “Yên tâm, tôi không gắt ngủ, sẽ không trách cô.”
Tô Thâm nhịn không được cười, gật đâu: “Được.”
Hiên Viên Thần đi rửa mặt, Tô Thắm cũng vội ra khỏi phòng anh.
Trong bữa tối, Hiên Viên Thần mới ngủ dậy nên không có vị giác, ăn được vài miếng liền vào thư phòng, Lý Sâm lại mang tới một chồng tài liệu cho anh xem, Tô Thắm rót một ly trà mang vào.
Hiên Viên Thần nghiêm túc chuyên chú ngồi trên ghế, cuối mùa thu có chút lạnh, mà anh lại mặc áo sơ mi trắng, cô sợ anh sẽ bị lạnh, cô tới đại sảnh, lấy bộ âu phục của anh mang vào.
Khi Hiên Viên Thân không nhìn tới, cô đã khoác áo lên vai anh.
Hiên Viên Thần hơi ngắn ra, ngắng đầu quay lại, Tô Thắm đã lùi về sau hai bước: “Ngài có muốn mặc vào không? Trời sẽ lạnh.”
Hiên Viên Thần không lạnh, nhưng Tô Thắm quan tâm anh như vậy, đều vì để anh ấm áp, anh lắc đầu: “Không mặc, cứ khoác thế này trước! Cô đi ngủ đi, không cần chờ tôi.”
“Tôi không buồn ngủ, tôi ở bên ngoài, có gì cứ gọi tôi” Tô Thấm nói xng, đi ra ngoài, không quấy rầy tới công việc của anh nữa.
Diệp Đông rời đi, toàn bộ phòng khách chỉ còn lại mình cô, cô rót cho mình một ly trà ấm áp, ôm trong lòng bàn tay, kiên nhẫn chờ người đàn ông trong thư phòng.
Tô Thắm đột nhiên cảm thán, cô đã làm quen với nhịp sinh hoạt ở đây, mặc dù có chút cô đơn, nhưng mọi chuyện cô làm đều có ý nghĩ, ngay cả chuyện đợi một người này cũng không cảm thấy khô khan nhàm chán.
Thời gian chằm chậm trôi, từ h đến h, Tô Thắm không nhịn được mà gà gật ngủ, khi cô híp mắt lại, cũng quên cả mọi chuyện xung quanh, chỉ trong khoảnh khắc giao hòa giữa giác mộng và hiện thực, cô đã ngủ quên mắt.
Hiên Viên Thần ra ngoài đã thấy người ngồi trên sofa, dựa vào tay mình mà ngủ gục, còn nói không buồn ngủ, lại ngồi ở đây ngủ quên mắt, cũng không biết lạnh là gì.
Hiên Viên Thần lắc đầu, anh cởi âu phục trên người xuống, tới trước mặt Tô Thắm, đắp xuống cho cô.
Tô Thám bị giật mình tỉnh lại, mà một giây kế tiếp, cô được người đàn ông nọ vòng cả hai cánh tay tới ôm lại, Tô Thắm giật nảy mình, theo bản năng ôm lấy cổ anh, lúc này mới phát hiện trên người còn đắp âu phục của anh.
“Ngài tổng thống… ngài đã hết bận chưa?” Tô Thắm thụ sủng nhược kinh hỏi một câu.
“Xong việc rồi, đi ngủ được rồi.” Hiên Viên Thần nói xong, cứ thế ôm cô lên tầng.
Tô Thắm căng thẳng ôm lấy cổ anh, khẩn cầu: “Ngài tổng thống, ngài để tôi xuống, tôi có thể tự đi… tôi không buồn ngủ…”
“Cô không nặng.”
“Hả?”
“Tôi nặng mài” Tô Thắm phản bác một câu, sợ làm anh mệt, lại nói, để tổng thống ôm cô lên lầu, còn ra thê thống gì.
Hình như đã là lần thứ hai anh ôm cô.
“Ngài tổng thống, ngài cứ để tôi xuống đây đi!” Tô Thắm nhìn anh định ôm cô lên tầng ba, cô thực sự lo anh bị mệt.
Nhưng người đàn ông này không có chút giống như bị mệt, vẫn ung dung lên tầng ba mới để cô xuống, Tô Thắm vội kéo lại âu phục của anh, định trả lại, tay người dàn ông ở bả vai nhấn cô xuống, có chút bá đạo ra lệnh: “Khoác vào, mai trả cho tôi.
“Nhưng…”
“Đi ngủ sớm đi.” Hiên Viên Thần nói xong, xoay người đi về phía phòng ngủ, mà Tô Thắm trong bộ âu phục của anh thì đang Sợ run.
Tô Thám trở về phòng, cởi áo xuống, mắc lên móc áo, cô đưa tay nhẹ vuốt ve, không biết hơi ấm trên áo là nhiệt độ của cô hay anh, còn thật ấm áp.
Tô Thắm nghĩ lại vừa rồi bị anh ôm lên tầng, mặt tự nhiên đỏ lên, nhưng cô vẫn nghĩ, sau này không thể để anh làm thế nữa, là cấp dưới của anh, sao cô có tư cách có đãi ngộ như vậy được.
Được anh ôm, nhất định phải là vợ tương lai của anh mới đúng! Tô Thắm đột nhiên nghĩ đến, tuổi của Hiên Viên Thần đã vừa đúng, người nhà anh không vội sao được? Khi nào mới tìm cho anh một cô vợ đây.
Trong lòng Tô Thám không khỏi khổ sở cười một tiếng, vợ tương lai của anh, nhất định là một người vô cùng ưu tú xuất sắc.
Có lẽ là tiểu thư quý tộc, hoặc là cháu gái của một nguyên thủ chiến công hiển hách, đất nước này không thiếu những cô gái như thế, anh có thể thoải mái lựa chọn.