Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

chương 490

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Rời Khỏi Cô

Trong bệnh viện, Mộ Phi, người đàn ông đã nằm viện gần nửa năm, đột nhiên quyết định ra nước ngoài chữa bệnh, đối với bác sĩ Vu mà nói, đây là chuyện vô cùng đáng khích lệ, ba mẹ Mộ cũng vô cùng đồng ý với quyết định này của con trai.

Nhưng không ai hay biết nguyên nhân quyết định này của anh, chỉ vì rời bỏ một người, chỉ để cô tìm được cơ hội tốt hơn.

Có lúc, yêu một người không phải có được người đó, mà là muốn cô được hạnh phúc.

Từ hôm qua, khi nghe được quyết định ra nước ngoài của anh, nước mắt Thư Thuần vẫn chưa ngừng rơi, chỉ là cô cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh trước mắt mọi người, khi ở một mình, cô vẫn bi thương rơi lệ, cô chưa bao giờ nghĩ đến.

Dù anh trả cô tiền lương, cô cũng không đủ để trả lại cho anh, ân tình cô thiếu anh, tiền cô thiếu anh, còn chưa biết trả anh thế nào, anh đã phải đi.

Nhưng chân anh phải ra nước ngoài để điều trị, đây là chuyện cô không thể ngăn cản, Thư Thuần cố gắng đè nén cảm tình của mình, không dám lộ vẻ bi thương quá đối trước mặt Mộ Phi.

Công tác chuẩn bị của Mộ Phi rất nhanh, ba giờ chiều hôm nay, chuyến bay của Mộ Phi sẽ khởi hành.

Lúc này đang là h sáng, Thư Thuần đang sửa sang lại quần áo cho anh, còn cả đồ dùng cá nhân của anh.

Thu dọn xong, nước mắt cô không kìm được rơi trên quần áo, đôi mắt cô mê man †rong màn nước.

Cô ngồi trong phòng để quần áo, khóc giống như một đứa trẻ, gắt gao cắn lấy nắm đấm tay, ngăn không cho mình phát ra âm thanh, không tiếng động tỉ tê khóc, là lúc cô bi thương nhất.

Mộ Phi đang ở bên ngoài từ biệt viện trưởng, viện trưởng võ vai anh, tràn đầy hi vọng: “Mộ Phi, cậu nhất định sẽ khá lên, hãy tin bản thân mình.”

“Ừm, cảm ơn viện trưởng đã chăm sóc tôi nửa năm nay, tôi nhất định sẽ không bỏ cuộc.” Mộ Phi gật đầu.

Viện trưởng rời đi, ánh mắt Mộ Phi nhìn về phía phòng để đồ, Thư Thuần đã thu dọn nửa giò vẫn chưa đi ra.

Xe lăn của anh nhẹ nhàng đi tới của, nhìn cô gái ngồi đó đang không ngừng lau nước mắt.

Ánh mắt anh thoáng qua một tia bi thương nồng đậm, anh cúi đầu, nhìn hai chân mình, nửa năm nay, anh đã quên mất cảm giác đi bộ là thế nào, anh cũng quên, chạy bộ có cảm giác gì.

Những chuyện đơn giản nhẹ nhàng như vậy, muốn làm gì thì làm, đều rất dễ dàng.

Nhưng bây giờ anh không thể rời khỏi người chăm sóc, anh muốn làm gì đều cần người khác trợ giúp, đến anh còn không thể rời được sự chăm sóc của người khác, yêu cô sẽ không khác gì một gánh nặng.

Cô có lẽ sẽ đau lòng một tháng, nửa năm, thậm chí một năm, nhưng cũng sẽ không quá lâu.

Cô sẽ quên anh, Thư Thuân đơn thuận hiền lành, cô sẽ gặp được người đàn ông yêu cô.

Mộ Phi không đi vào quấy rầy cô, anh rời đi, còn một giờ nữa, anh phải từ bệnh viện tới sân bay.

Mười mấy phút sau, Thư Thuần với đôi mắt hồng hồng đứng sau ưng anh, ngưng mắt nhìn bóng lưng anh ngồi ngắm cảnh ở ban công.

“Mộ Phi, quần áo của anh đã được thu dọn xong.” Thư Thuần khàn khàn giọng nói.

Khóe miệng Mộ Phi nở một nụ cười, quay xe lăn lại nhìn cô: “Cảm ơn cô Thư Thuần, cảm ơn cô đã chăm sóc tôi thời gian qua, cô làm rất tốt.”

“Mộ tiên sinh, anh ứng trước tiền lương cho tôi, vậy khi nào tôi có thể quay lại phục vụ anh?” Thư Thuần nói ra điều cô muốn hỏi nhất lúc này.

Ít nhất trong tương lai cô còn có thể gặp anh.

“Tiền lương ứng trước cứ coi như tôi quyên góp cho viện mồ côi của cô! Cô không cần làm việc cho tôi, trong mười năm tới, tôi sẽ không về nước.” Ánh mắt Mộ Phi không đành chạm tới đôi mắt đang dâng đầy nước mắt lên kia, anh nhìn phong cảnh phía xa, cố nén khó chịu dâng lên.

Thư Thuần bật khóc, cô nghẹn ngào: “Nhưng số tiền này là anh đưa cho tôi, tôi phải trả lại cho anh.”

“Không cần trả, Thư Thuần, tôi đi rồi, cô phải chăm sóc viện trưởng cho tốt, cố gắng bảo trọng.”

“Anh cũng là ân nhân của tôi, chúng tôi nhất định phải cảm ơn anh… tôi…” Thư Thuần rất muốn nói, chờ khi viện trưởng khá lên, cô sẽ ra nước ngoài làm việc cho anh.

Mộ Phi biết cô muốn nói gì, cắt đứt lời cô: “Khoảng thời gian này cô chăm sóc tôi đã được coi là cảm ơn tôi rồi, tôi là người của một doanh nghiệp, vô cùng coi trọng chuyện làm từ thiện này, sau này cô nhi viện của các cô sẽ được đưa vào hạng mục tài trợ của công ty tôi, cho nên cô không cần cảm ơn tôi, tôi cũng là vì nhân dân phục vụ mà thôi.” Lời nói của Mộ Phi kéo quan hệ của họ trở nên vô cùng khách khí.

Tim Thư Thuần run lên, cô đột nhiên cảm giác được chênh lệch giữa mình và anh, anh là ông chủ một công ty, mà cô, cũng chỉ là một cô gái bình thường, cô có tư cách gì mà quấy rày, dây dưa với anh.

Thư Thuần lâm vào bi thương, cô nắm chặt tay, cố gắng đè nén tình cảm giành cho Mộ Phi xuống.

“Mộ tiên sinh, anh còn cân tôi làm gì nữa không?” Thư Thuần hít sâu một hơi, nói.

“Thư Thuần.” Mộ Phi đột nhiên nhẹ nhàng gọi tên cô.

Tim Thư Thuần nảy lên, trong lòng chờ đợi, cô mở to mắt nhìn anh: “Mộ tiên sinh.”

“Chăm sóc bản thân cẩn thận, tôi sẽ cho cô danh thiếp công ty tôi, có gì khó khăn, cô có thể gọi tới, sẽ có người tới giúp đỡ cô.

Con tin đầy mong đợi của cô trở nên mắt mát, cô cắn môi nói: “Cảm ơn Mộ tiên sinh.”

Mộ Phi nghe cô gọi Mộ tiên sinh, đột nhiên rất muốn nghe cảm giác khi cô gọi tên mình.

Anh cười, ngẩng đầu nhìn cô: “Bây giờ tôi không còn là ông chủ của cô nữa, cô cũng không phải người giúp việc của tôi, cô có thể gọi tôi là Mộ Phi.”

Thư Thuần thụ sủng nhược kinh nhìn anh, sau đó, cô mím môi cười một tiếng, dịu dàng gọi anh: “Mộ Phi.”

Mộ Phi nghe xong, hơi ngắn ra, âm thanh cô gọi anh cũng thật dễ nghe.

Vợ chồng Mộ gia tới bệnh viện sớm hơn dự định, lúc này đã đi tới từ thang máy.

“Mộ lão gia, Mộ phu nhân.” Thư Thuần chào hỏi họ.

“Thư Thuần, khoảng thời gian này cực khổ cho cô, Mộ Phi phải xuất ngoại.” Mộ phu nhân tiến tới chào hỏi Thư Thuần.

“Cháu không vất cả ạ.” Thư Thuần lắc đầu.

“Tiểu Phi, chúng ta phải đi thôi, xe chuẩn bị xong rồi, hành lý của con bảo vệ mang ra rồi, chúng ta xuống lầu đi!”

Thư Thuần muốn đưa anh đi, lúc này, Mộ phu nhân nói với cô: “Thư Thuần, cô cũng không phải tiễn nữa, chúng tôi phải đi đây, cô ở lại chăm sóc viện trưởng đi!”

Mộ lão gia đầy Mộ Phi, Mộ Phi quay đầu nhìn Thư Thuần, Thư Thuần cũng nhìn anh, bước chân không dám đuổi theo, cô cắn môi, cố nén nội tâm đầy bi thương và nước mắt, che miệng vẫy tay với anh.

Giờ khắc này, tim Mộ Phi đầy đau đớn, nhưng anh chỉ thở dài, không nhìn cô gái sau lừng nữa.

Sau khi người nhà Mộ Phi vào thang máy, cô giống như cả người mắt đi khí lực, ngồi bẹp xuống đất, khóc nức nở.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio