Chương : Hơi Quẫn Bách
Hiên Viên Thần cong môi cười: “Rất thoải mái, sau này cô chuẩn bị nhiều thêm một chút cho tôi dùng.”
Tô Thắm mím môi mỉm cười gật đầu: “Được, tôi sẽ chuẩn bị.”
Hiên Viên Thần chớp chớp mắt, ngồi thẳng dậy, Tô Thám cầm thuốc nhỏ mắt lên nói: “Vậy tôi ở phòng khách chờ anh, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Đi ngủ đi! Sáng sớm mai đã bay, cô không cần thức đêm với tôi.”
“Tôi…” Tô Thấm muốn nói sẽ thức với anh.
Ánh mắt Hiên Viên Thần kiên quyết nhìn cô, hơi bá đạo ra lệnh: “Đi ngủ.”
Tô Thám đành phải nghe theo mệnh lệnh, cô gật đầu: “Tổng thống, ngài cũng đi ngủ sớm đi.”
Cả đêm nay Tô Thắm cũng ngủ không ngon, có lẽ đầu óc rối bời cho nên cô mơ một giấc mơ rất xấu hổ. Trong mơ cô và Hiên Viên Thần tham gia một bữa tiệc tối ở nước ngoài, anh mời cô nhảy, cô không từ chối sau đó cô luôn cảm thấy mình không biết nhảy, lúc nào cũng đạp lên chân anh, vô cùng lúng túng.
Sáng sớm lúc tỉnh lại, Tô Thám luôn cảm thấy nặng đầu, bởi vì trong giấc mơ luôn biểu hiện không tốt cho nên cô cứ ngủ không yên.
Cô nhìn đồng hồ đã bảy giờ rồi. Chuyến bay lúc chín giờ, xem ra hành trình khá gấp.
Tô Thắm vội vàng đứng dậy tắm rửa, mặc một bộ vest công sở phối với quần tây. Cô thuộc vóc người mảnh mai, nhưng cơ thể cân đối, lúc mặc đồ vest công sở vào thì cực kỳ xinh đẹp, thậm chí còn toát lên vẻ quyền rũ rất nữ tính.
Tô Thắm đi xuống phòng khách. Lý Sâm đã đến rồi. Ông cũng ăn sáng ở chỗ này, Tô Thắm chào ông.
“Ngài tổng thống dậy chưa?” Tô Thắm không thấy Hiên Viên Thần nên nhỏ giọng hỏi.
“Vừa nãy chú đi gõ của, ngài ấy hẳn là đã dậy rồi. Ngài ấy là người rất đúng giờ.” Lý Sâm mỉm cười nói.
Lúc bọn họ đang nói chuyện thì có tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống. Hiên Viên Thần mặc vest chỉnh tề đi xuống lầu, đầu tóc anh được chải rất chỉn chu. Có thể nói bề ngoài của người đàn ông này đã đạt một trăm điểm.
Diệp Đông chuẩn bị bữa sáng cho ba người bọn họ. Lần này anh cũng đi theo để chăm sóc chế độ ăn uống của Hiên Viên Thân. Sau bữa sáng, cả nhóm đi thẳng đến sân bay. Đây là sân bay quân sự. Máy bay tư nhân của Hiên Viên Thần đã được chuẩn bị sẵn, hơn nữa các thành viên nội các trong chuyến công du lần này của anh cũng đã đến nơi. Hiên Viên Thần dẫn đầu làm thủ tục lên máy bay trước, Tô Thấm xách một cái túi đi bên cạnh anh, sau đó cô lên máy bay một lượt với Lý Sâm.
Điều này có nghĩa là vị trí của Tô Thắm bên cạnh Hiên Viên Thần vô tình đã trở nên rất quan trọng.
Lên máy bay, trên máy bay có hai khoang, Hiên Viên Thần chiếm một khoang một người duy nhất ở phía sau, rất riêng tư và sang trọng, hoàn toàn ngăn cách với khoang bên ngoài.
Mà tất cả cấp dưới của anh, bao gồm cả ông Lý đều ở khoang ngoài. Mà khoang bên trong của anh trừ tiếp viên hàng không ra thì chỉ có Tô Thắm được đi vào.
Lúc Tô Thắm bước vào, cô mới phát hiện thủ hạ của anh đều không vào cùng. Cô hơi ngượng ngùng đứng vài giây rồi nói: “Ngài tổng thống, vậy tôi sẽ không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa, tôi đi ra khoang ngoài đây.”
Thân thể cao quý của Hiên Viên Thần đang ngồi trên ghế sô pha da, hai tay chống sau đầu, ánh mắt phức tạp lướt nhìn cô nói: “Cô ở đây với tôi.”
Thân thể đang muốn xoay người rời đi của Tô Thắm bỗng nhiên cứng ngắc. Câu nói này dường như anh không xem cô là thủ hạ, mà có vẻ gì đó cực kỳ mờ ám.
Tô Thắm gật đầu sau đó ngồi ở chỗ cách xa anh nhất.
Hiên Viên Thần không khỏi cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng cũng không nói gì cô. Bàn về thân phận đúng là không ai dám ngồi ngang hàng với anh.
Khi máy bay cất cánh, Tô Thắm nắm chặt hai bên tay vịn, căng thẳng nhắm mắt lại, mặc dù cô không sợ ngồi máy bay nhưng khoảnh khắc máy bay rời khỏi mặt đất, cô thường có cảm giác mắt trọng lượng.
Nêu không năm lây thứ gì đó và nhằm mắt lại, cô sẽ choáng váng đầu óc.
Hiên Viên Thần nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, anh đột nhiên cởi dây an toàn, lập tức ngồi vào bên cạnh Tô Thám.
Tô Thắm ù tai hơi nghiêm trọng, cô lại đang nhắm mắt cho nên không biết người đàn ông này đang ngồi bên cạnh mình.
Cho đến khi bàn tay nắm chặt tay vịn của cô đột nhiên được một bàn tay to lớn ấm áp phủ lên, cô mới kinh hãi mở mắt ra.
Cô quay đầu lại thì thấy Hiên Viên Thần đã ngồi bên cạnh cô, nhướng mày, lo lắng nhìn cô.
Lúc này thậm chí Tô Thắm đã quên mất cảm giác tay chân choáng váng, cô kinh ngạc nhìn anh. Anh ngồi đây từ bao giờ?
Anh thực sự qua đây khi máy bay cất cánh sao?
Chẳng lẽ anh không biết làm như vậy rất nguy hiểm sao?
“Đừng sợ, máy bay của tôi rất an toàn.”
Hiên Viên Thần cười trầm thấp.
Nhưng mà, Tô Thắm ù tai không nghe thấy, vẻ mặt cô hơi mê mang không hiểu.
Hiên Viên Thần nhìn dáng vẻ mơ hồ của cô, lập tức cũng phát hiện ra cô đang bị ù tai. Anh đột nhiên dán sát người qua, khiến Tô Thắm sợ đến nuốt nước bọt, chứng ù tai cũng giảm nhẹ không ít. Mà lúc này đôi môi của người đàn ông đã kề sát vào vành tai cô, nói lại một lần nữa: “Yên tâm đi, máy bay của tôi rất an toàn.”
Tô Thắm đã nghe rõ, trong tai cũng cảm nhận được hơi nóng phả vào, trong phút chốc khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Tay phải của Hiên Viên Thần vẫn đang phủ lên tay trái của cô, nắm chặt các ngón tay của cô, giống như tình nhân mười ngón tay lồng chặt vào nhau.
Máy bay thực sự bay rất vững vàng. Cảm giác bồng bềnh kia biến mất rất nhanh.
Trong khoang máy bay cực kỳ yên tĩnh.
Không ồn ào như những khoang máy bay bình thường cô hay đi, mà máy bay này vừa an toàn lại vừa yên tĩnh.
Đúng lúc này, bên ngoài khoang máy bay phía trước, nữ tiếp viên hàng không gõ cửa khoang, vén rèm đi vào.
Lúc này, Tô Thắm lập tức rút tay ra khỏi bàn tay anh, chỉ sợ bị người khác nhìn thấy hiểu lầm.
Ngay cả khi cô tiếp viên hàng không không hề nhìn thấy nhưng cô ấy vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí hơi vi diệu ở đây. Nhưng do thói quen tu dưỡng nghề nghiệp, khiến cô ấy cực kỳ bình tĩnh.
Cô ấy thân thiện bước tới: “Ngài tổng thống, trợ lý Tô, xin hỏi hai người có muốn uống gì không?”
“Cho tôi một ly cà phê.” Hiên Viên Thần nói.
Tô Thám hầu như bật thốt lên: “Ngài không thể cứ uống cà phê mãi, uống trà đi!”
Hiên Viên Thần hơi nhíu mày, sau đó, nói với tiếp viên hàng không: “Mang đến một ly trà cho tôi.”
Tô Thấm nhận ra quản quá rộng vội ho một tiếng: “Cho tôi một ly nước đun sôi, cảm ơn.”
Nữ tiếp viên hàng không mỉm cười rời đi.
Nữ tiếp viên hàng không vừa rời đi, bầu không khí có hơi vi diệu. Tô Thắm xin lỗi Hiên Viên Thần: “Xin lỗi, tôi không nên can thiệp quyết định của ngài.”
Hiên Viên Thần nhìn dáng vẻ tự trách của cô, sắc mặt anh rất ôn hòa: “Cô nói đúng, tôi không nên uống nhiều cà phê như thé, sau này tôi sẽ đôi sang uông trà.
Tô Thấm sốt ruột nhìn anh: “Đây là lựa chọn cá nhân của ngài.”
“Vậy tôi lựa chọn uống trà.” Ánh mắt Hiên Viên Thần chuyên chú nhìn cô, trong tròng mắt toát lên tia nóng rực.
Tô Thắm chạm vào ánh mắt anh, ngây ngắn vài giây.
Lúc này, nữ tiếp viên hàng không bưng một ly trà, một chén nước đi vào, đặt trước mặt của bọn họ, Tô Thắm liền bưng lên uống.
Hiên Viên Thần cũng bưng tách trà lên uống, uống xong một ngụm, cảm khái nói: “Dường như không ngon bằng cô pha.”
“A? Trà ngài uống phần lớn đều là anh Diệp pha…” Tô Thắm đúng là không tiện nói ra cô chỉ là người đi bưng trà.
Khuôn mặt tuần tú của Hiên Viên Thần bối rối, anh khẽ ho một tiếng: “Thật sao? Tôi muốn xem tài liệu một lát.” Nói xong đứng dậy đi đến sô pha khác đọc tài liệu, Tô Thắm ở bên cạnh nhịn cười đến cứng cả quai hàm.