Chương : Sự Bày Tỏ Của Tổng Thống
Trên môi, người đàn ông đang cướp đoạt một cách mạnh mẽ, tựa như mang theo tính xâm lược khiến cô mềm lòng, hơi thở nam tính lành lạnh khiến cho Tô Thắm đánh mắt lý trí, tay cô không tự chủ mà níu lấy ống tay áo người đàn ông, ngay cả cô cũng không rõ mình là đang đầy anh ra hay là ôm anh.
Trong phút chốc, người đàn ông buông cô ra, lần này, là hoàn toàn buông ra, anh rút tay ra đặt lên khung cửa, cười nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng của cô.
“Ngủ ngon! Mai gặp lại.” Hiên Viên Thần nói xong, có chút bồi rối bước nhanh về phòng của anh, chuyện này, cái cảm giác này không chỉ Tô Thắm có mà anh cũng cảm thấy khó chịu.
Tô Thâm nhìn cánh cửa phòng ngủ đã đóng chặt kia, cô che ngực, xoay người _. về phòng mình, căn phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng tim đập loạn của cô, cô xoa cánh môi sưng đỏ của mình nhất thời trở nên hốt hoảng.
Tổng thống ngài ấy làm sao có thể?
Lễ nào là vì chuyện ban nãy ở trên bàn ăn, anh đã hỏi cô có cảm giác với anh không, thế nhưng cô lại không nói gì, anh là tới để chứng minh sao?
Nói thế nào đi chăng nữa thì Tô Thắm cũng đều cảm thấy loạn, rồi tung rồi mù hết cả lên rồi.
Nếu như nói, nụ hôn ở hoa viên lần trước là ngoài ý muôn, là một sai lâm.
Vậy thì nụ hôn ban nãy có thể chứng minh rằng nó không phải là ngoài ý muốn mà là người đàn ông này đã thực sự hôn cô.
Đêm nay, Tô Thắm mất ngủ đến tận nửa đêm mới chợp mắt.
Sáng sớm.
Tô Thâm bị đồng hồ báo thức làm cho tỉnh, cô mở mắt, trong đầu đột nhiên lại hiện lên cái gì đó, cô ngồi phắt dậy, nhìn thoáng qua cửa phòng. Hình ảnh bị Hiên Viên Thần ép hôn ở nơi đó đêm qua hiện lên một cách rõ ràng, chuyện này phải đối mặt với đối phương ra sao đây? Tô Thắm không có thời gian để suy nghĩ, cô lập tức xuống giường làm vệ sinh cá nhân, đồng thời dùng t độ nhanh nhất ngồi ở trước gương trang điểm | một cách trang nhã mà tỉnh sảo, che đi vành mắt có chút thâm đen do sự mất ngủ đêm qua gây ra. Khuôn mặt vốn đã tỉnh sảo nên chỉ cần trang điểm nhẹ một chút liền trở nên vô cùng hoàn mỹ.
Cô chọn một chiếc áo vest nhỏ màu xám tro đậm, kết hợp với quần tây, mái tóc dài được vén ra sau đầu một cách ưu nhã, hiện lên sự chuyên nghiệp và thông minh tháo vát của cô.
Tô Thắm cảm thấy sửa soạn cũng thỏa đáng rồi mới đẩy cửa ra ngoài, cô vốn tưởng rằng sẽ trực tiếp đối mặt với Hiên Viên Thần, không ngờ tới vừa ra liền nhìn thấy trên sofa ngoại trừ Hiên Viên Thần ra còn có Lý Sâm ngồi ở đó.
Nội tâm Tô Thâm liền căng thẳng, cô cảm thấy có một ánh mắt thâm túy và phức tạp đang phóng tới chỗ cô, ánh mắt của Hiên Viên Thần hiện lên chút ý cười và thâm trầm dừng trên người cô.
Tô Thắm rũ mắt, Lý Sâm chào hỏi cô: “Trợ lý Tô, buổi sáng tốt lành.”
“Trợ lý Lý, chào buổi sáng.” Tô Thắm mỉm cười, cô đã khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh trong công việc.
“Bữa ăn sáng một lát nữa sẽ được đưa tới, Tiểu Thắm cháu cũng qua đây đi, chúng ta cùng nhau thảo luận một chút về lịch trình hôm nay của ngài tổng thống.”
“Được thôi!” Tô Thâm đáp một tiêng cất bước đi tới ngồi bên cạnh Lý Sâm, Do bến ghế sofa phía đối diện là thân ảnh thon dài mang theo sự lười biếng của Hiên Viên Thần đang ngồi thản nhiên trên đó, đôi chân dài nhếch lên, ánh mắt khóa chặt trên khuôn mặt cô, giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: “Tối qua ngủ có ngon không?”
Tô Thắm đang đối mặt với anh, hơi thở áp bách trên người Hiên Viên Thần càng trở nên mãnh liệt, nghe được những lời này, lại còn có mặt có Lý Sâm ở đây, Tô Thắm ngẩng đầu lên, trang nghiêm trả lời: “Cảm ơn ngài tổng thống đã quan tâm, tôi ngủ rất ngon.”
Nói xong, cũng không dám chạm vào ánh mắt sâu thẳm của anh nữa, lúc này Lý Sâm đưa cho cô một phần tài liệu: “Cháu xem : ..
phân lộ trình chú vừa sửa qua này xem, có vấn đề gì thì có thể nói với chú.”
“Được rồi!” Tô Thắm nhận qua, cần thận xem bản lộ trình vô cùng chặt chế này, cô mắt tới vài phút mới xem xong.
“Thưa ngài, đây là một phần của bản diễn văn, ngài có muốn xem lại một chút không.”
Hiên Viên Thần duỗi tay nhận lấy, đọc một cách chăm chú, bầu không khí nhất thời trở nên yên tĩnh.
Bữa sáng là Diệp Đông đích thân đưa tới, vô cùng phong phú, ba người một bên xem tài liệu, một bên trao đổi, một bên dùng bữa sáng.
Hâu như đều là Lý Sâm và Hiên Viên Thân nói chuyện, Tô Thắm ở một bên , mười giờ phải rời khỏi khách sạn và tới toà nhà tổng thống cho buổi hội đàm ngày đầu tiên, mùa Đông ở đất nước này vô cùng sớm, bây giờ ở bên ngoài ước chừng khoảng năm độ, Tô Thắm cũng không mang theo áo khoác bên mình, thứ nhất là không thuận tiện, thứ hai là cũng cho rằng trong toà nhà tổng thống sẽ được mở hệ thống sưởi. Hiên Viên Thần từ trong nhóm các thành viên quốc hội và những vệ sĩ vây quanh đi ra, anh mặc một bộ âu phục đậm màu, dù ở phía trước có một nhóm đàn ông bốn năm mươi tuổi đi chăng nữa thì khí chất uy nghiêm của anh cũng không thể bỏ qua được.
Lần này Tô Thắm đứng phía sau những thành viên quốc hội, cô đứng cùng với nhóm trợ lý.
Khi ra khỏi cửa cánh tay Tô Thắm có chút lạnh, cảm giác như có một cơn gió ập vào mặt.
Trên xe của Hiên Viên Thần, anh ngồi chung với một bộ trưởng quốc hội.
Sau khi vào xe anh ngẩng đầu lên nhìn thân ảnh ở phía sau, ánh mắt này dừng trên người Tô Thắm, Tô Thám cũng đang nhìn anh, ánh mắt đó xuyên qua nhóm người ở đây và rồi dừng trên người cô, nó tựa như mang theo một cỗ lực lượng, nhất thời khiến cô xua tan đi cái lạnh lẽo. Bên cạnh Tô Thấm có vài người trợ lý, họ không khỏi kinh ngạc và ngưỡng mộ nhìn Tô Thắm, Tô Thắm làm bộ như không nhìn thấy.