Chương : Vô Cùng Xinh Đẹp
“Tôi… tôi sợ mình làm không tốt.” Tô Thắm không tin mình có thể đảm đương được cái trọng trách này.
“Tiểu Thắm, chú tin cháu nhất định có thể làm được, bề ngoài của cháu cũng đủ xinh đẹp rồi.” Lý Sâm khen một câu, hơn nữa ông còn biết ngài tổng thống còn vô cùng hài lòng về cô.
“Cháu phải làm những gì?” Tô Thâm hỏi.
“Bình thường thì không cần cháu phải làm gì hết, cháu chỉ cần ở bên cạnh ngài tổng thống và chào hỏi khách khứa ở bữa tiệc, cũng không cần phải tận lực nhớ hết tên của bọn họ, chỉ hơi mỉm cười là được, trên bữa tiệc thì sẽ khiêu vũ cùng ngài tổng thống, đại khái là khoảng chín giờ có thể trở về khách sạn.”
Tô Thám nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được rồi.”
“Lễ phục sẽ được đưa tới ngay lập tức, Tiểu Thám cháu chuẩn bị một chút đi, tối nay sẽ có chuyên viên trang điểm tới tạo hình cho cháu.”
“Được.” Tô Thắm cười một chút.
Sau khi tiễn Lý Sâm ra ngoài, ánh mắt của Tô Thấm nhìn về phía người đàn ông nào đó trên sofa: “Tổng thống, ngài xác định là tôi có thể đảm đương được chức vụ bạn gái của ngài sao?”
“Nếu như em không đồng ý, vậy thì tối nay tôi chỉ có thể đi mình vậy.” Ngụ ý của Viên Thân chính là ngoài cô ra anh sẽ không tìm bắt kỳ cô gái nào khác làm bạn gái đồng hành.
Không phải cô là không được.
Tô Thám nhìn anh, tâm trạng có chút dao động, cô cắn môi, thương lượng nói: “Thưa ngài, chúng ta có thể không cần…”
Bởi vì mọi việc làm trước đó đã vượt quá mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới của bọn họ rồi, nó quá mập mò, tim của cô sắp không chịu được nữa rồi.
Mặc dù rất khó để mở miệng thế nhưng cô biết, Hiên Viên Thần nhất định sẽ hiểu cô muốn biểu đạt cái gì.
Đôi mắt của Tô Thắm thoáng hiện lên một tia khó chịu, cô không biết, con tim cô đang rất loạn.
Hiên Viên Thần đứng lên, thân hình cao lớn ở dưới ánh đèn tựa như một tắm lưới dày đặc bao lấy cô, bao lại thật chặt.
Tô Thắm bị dọa sợ tới mức lùi về phía sau một bước, người đàn ông lập tức vươn cánh tay ra, ôm cơ thể đang lùi về phía sau kia của cô vào trong lòng, lồng ngực Tô Thắm khẽ căng thẳng, ngẩng đầu lên thấy ánh mắt thâm trầm của người đàn ông đang khóa chặt trên người cô.
Hiên Viên Thần ngắm nhìn sự kinh ngạc trong đôi mắt cô, thấp giọng nói: “Tô Thắm, em không nhìn ra được là tôi thích em sao?”
Ánh mắt của Tô Thắm càng thêm kinh ngạc, không biết làm sao để thừa nhận sự tỏ tình của người đàn ông này.
Thân phận của anh, tình cảm của anh khiến cô không dám đón nhận một cách dễ dàng.
Anh thích cô?
Cũng không phải là Tô Thắm không nhìn ra được mà cô chỉ là không dám tin, giờ đây, lời anh nói lại khiến cô phải tin vào cái sự thật hoang đường này.
Anh thích cô. “..
“Ngài tổng thống, ngài…” Tô Thắm muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể biểu đạt được thành lời.
Hiên Viên Thần đâm thủng tâm tư của cô một cách dễ dàng: “Có phải là em muốn nói là tôi suy nghĩ chưa kỹ càng, tôi chỉ là nhất thời bị vẻ đẹp của em mê hoặc, là do tôi cô đơn nên tìm em để an ủi chính mình? Em cảm thấy lời tỏ tình ban nãy của tôi là không lý trí?”
Ánh mắt của Tô Thắm hiện lên một tia kinh ngạc, sao cô nghĩ cái gì anh cũng đều biết vậy? Phải, cô cứ nghĩ là như vậy, cho rằng tất cả chuyện này nhưng cũng chỉ là anh đang cần một người phụ nữ mà thôi, hơn nữa cô lại đúng lúc ở bên.
Đang trong lúc hoảng hốt thì khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đột nhiên tới gần, gần tới mức cô có thể nhìn thấy được sự nghiêm túc trong đáy mắt anh, thấy rõ phiên bản thu nhỏ của mình nơi đáy mắt anh.
“Tôi vô cũng chắc chắn việc tôi thích em.”
Đôi môi khiêu gợi của người đàn ông vô cùng kiên định mở miệng.
Tô Thắm nuốt một ngụm nước miếng, mà lúc này đây, ngoài cửa lại truyền tới tiếng chuông, Tô Thắm theo bản năng mà muốn giãy giụa rời khỏi lòng anh.
Mà người đàn ông thì lại không vui ôm cô càng thêm chặt: “Sợ cái gì?”
“Không thể để người khác nhìn thấy .”
Tô Thắm lo lắng người ngoài cửa sắp tiến vào.
Hiên Viên Thần thấy bộ dáng vô cùng lo sợ của cô, anh cúi người xuống, vô cùng ngang ngược nói một câu: “Tôi với em ở một chỗ với nhau sớm muộn gì cũng sẽ có người bắt gặp.”
Nói xong, buông cô ra cất bước đi mở cửa.
Đầu óc Tô Thắm trống rỗng đứng nguyên tại chỗ, lúc này bên ngoài truyền tới tiếng của Lý Sâm: “Thưa ngài, tôi muốn mời trợ lý Tô tới phòng kế bên một chuyền.”
Tô Thám đi về phía cửa, có lẽ lễ phục đã tới Ánh mắt của Hiên Viên Thần bảo cô đi ra, tâm tình Tô Thấm có chút phức tạp đi ra cửa.
Tô Thâm bước vào gian phòng bên cạnh, chỉ thấy có ba cô gái tóc vàng đang chờ cô, một bộ lễ phục màu vàng nhạt vô cùng lộng lẫy đang đặt trên khuôn đúc, thạch anh màu vàng dưới ánh đèn sáng bóng mê người, vô cùng đoan trang ưu nhã.
Bên cạnh còn có một bộ trang sức.
Lý Sâm nói với Tô Thắm: “Tiểu Thắm, bộ trang sức này chính là quà mà tổng thống nước € tặng, đó chính là bộ trang sức truyền đời hơn hai trăm năm của đất nước bọn họ, ông ấy đã tặng cho đất nước chúng ta, đêm nay cháu sẽ đeo nó tới tham gia bữa tiệc.”
Tô Thắm mím môi kích động mỉm cười gật đầu, trang sức quý hiếm như vậy, có thể đeo dù chỉ một đêm cũng là chuyện vô cùng vinh hạnh. Tô Thắm mặc lễ phục lên, bộ lễ phục như được thiết kế dành riêng cho cô vậy, nội y bên trong mềm mại tựa như những chiếc bánh kem hơn nữa vải vóc bên ngoài còn được may bằng tơ vàng và được điểm xuyên bằng kim cương, chiếc váy đuôi cá màu vàng khiến cho đường cong của cô càng trở nên mê người hơn, cao quý hơn hơn tựa như một cô công chúa. Tô Thắm ngồi trước bàn hóa trang, mái tóc dài buông xuống, để cho nhân viên trang điểm xử lý, không tới mười phút, mái tóc dài của cô đã được tết lại, lúc này Tô Thắm thấy nhân viên trang điểm từ trong một chiếc hộp màu xinh đẹp, cô lập tức lẽ phép cúi người xuống để nhân viên trang điểm đeo lên cho cô.
Lúc này đây trên cổ, cánh tay, ngón tay của cô đeo đầy đủ một bộ trang sức, thế nhưng nó lại không phải là một loại khoa trương mà là làm tăng thêm vẻ đẹp của cô khi phối với bộ lễ phục đang mặc ở trên người mà thôi.
Tô Thắm nhìn bản thân trong gương, cô hoàn toàn không tin đây là mình.
Tô Thám đứng lên, dưới chân đi một đôi giày cao gót màu bạc, cô nói một câu cám ơn với các nhân viên trang điểm, nhẹ nhàng nhấc bộ lễ phục ra khỏi của.
Lý Sâm vẫn đang chờ ở ngoài cửa tháy Tô Thám đi ra liền cảm thấy ánh mắt của ngài tổng thống quả thực là rất tốt, đêm nay Tô Thám đứng bên cạnh ngài tổng thống tựa như một viên minh châu sáng rực rỡ, tô điểm và tỏa sáng bên cạnh Hiên Viên Thần.
“Ngài tổng thống đâu?”
“Vẫn còn đang ở trong phòng.”
“Cháu phải lấy điện thoại.” Tô Thắm nói với Lý Sâm, sau đó chạy nhanh về phía cửa phòng, thấy cửa khép khờ, không có đóng chặt.
Cô đây cửa đi vào.
Hiên Viên Thần không có trong phòng khách, Tô Thám thầm nghĩ chắc anh đang ở trong phòng ngủ, cô bước tới cửa phòng ngủ.
Đang muốn gõ cửa thì phát hiện cánh cửa đã mở phân nửa, mà bên trong lại truyền tới tiếng điện thoại, một giọng nữ uy nghiêm vang lên: “Mẹ đã đồng ý với Lâm tướng quân ở bên đó rồi, sẽ nhanh chóng sắp xếp để cho hai đứa gặp mặt, con không thể thất hẹn.
“Mẹ, chờ con về rồi nói.” Tiếng đeo đồng hồ của Hiên Viên Thần truyền tới.
“Được rồi, mẹ đợi con về, tóm lại, mẹ nhất định phải đem chuyện hôn nhân đại sự của con đăng lên báo, đứa trẻ đó mẹ rất hài lòng, tin rằng con cũng sẽ thích.”
“Mẹ, con phải ra ngoài rồi, con cúp máy đây.” Hiên Viên Thần ấn tắt điện thoại, duỗi tay lấy bộ âu phục trên giường chuẩn bị đi ra ngoài.
Ngoài cửa, thân ảnh hoảng loạn của Tô Thám lùi lại hai bước, tựa như lo lắng người đàn ông kia sẽ phát hiện ra cô đang ở cửa, cô xoay người bước nhanh về phòng của mình. Rất nhanh sau đó Hiên Viên Thần đã thay xong bộ tây trang đi ra ngoài, trên tay cầm chiếc điện thoại của anh.