Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu

chương 501

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương . Cô Trốn Tránh

Nhưng mà, chỉ nghe thấy Hiên Viên Thần lịch sự cười một tiếng, đồng thời ôm lấy thắt lưng của cô, nói với Aiea công chúa: “Thật có lỗi, vị hôn thê của tôi ở đây, tôi phải tôn trọng cô ấy.”

Ánh mắt Aiea lập tức sững sờ, cô nhìn Tô Thắm, trong mắt hiện lên sự hâm mộ, hóa ra vị người đẹp phương Đông này lại là hôn thê của anh.

Tô Thắm chỉ sợ là so với Aiea công chúa còn khiếp sợ hơn. Cơ thể cô căng thẳng tới cực điểm, dưới biểu tình trần định mỉm cười của cô, nội tâm đã muốn rồi bời.

Anh làm sao có thể nói cô là vị hôn thê của anh chứ? Mà còn tự nhiên như vậy.

“ÒI Chúc mừng hai người.” Aiea công chúa mỉm cười. Toát ra vẻ chúc phúc tự nhiên, dù cho trong lòng có chút mất mác.

Aiea công chúa vừa đi, Tô Thắm nuốt nước bọt, trong lòng thốt ra một câu: “Ngài gạt người như thế là không tốt đi!”

Hiên Viên Thần câu môi nhìn cô: “Em hy vọng tôi cùng người con gái khác khiêu vũ?”

Mặt Tô Thám hơi đỏ lên: “Tôi sợ rằng không có tư cách ngăn cản ngài.”

“Nhưng tôi không muốn.” Hiên Viên Thần liếc mắt, nâng đồng hồ trên tay lên: “Chúng ta quay về khách sạn đi! Em mệt rồi “Có thể về trước sao?”

“Tất nhiên có thể.” Hiên Viên Thần nói xong, đưa cô đi: “Em đi ra cổng đợi tôi, tôi đi chào ngài tổng thống.”

Tô Thám gật đầu, cô đi về hướng Lý Sâm.

Ở đó, vệ sĩ của anh đã đợi sẵn, bọn họ lúc này vẫn đứng làm nhiệm vụ bên trong.

Thân ảnh Hiên Viên Thần vẫn ở trong tầm mắt của họ.

Mặt Tô Thắm không khỏi cảm thấy hơi nóng lên. Điều này có nghĩa là lúc nãy cô cùng anh khiêu vũ cũng đều ở dưới ánh nhìn chăm chú của vệ sĩ.

Tô Thâm không phải đợi lâu, Hiên Viên Thần liền đi ra. Lý Sâm cùng vệ sĩ vây quanh họ đi ra ngoài. Áo khoác vốn chuẩn bị cho anh, lại được khoác lên người Tô Thắm. Cô thật sự có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Giống như trong nhóm người này, cô đã trở thành người có vị trí quan trọng nhất.

Không, rõ ràng phải là anh.

Ngồi trong xe, Tô Thắm cởi áo khoác ra, không hiểu sao cô không lạnh, mà còn có chút nóng.

Hiên Viên Thần quay đầu nhìn cô: “Làm sao vậy?”

“Có chút nóng.”

Tô Thắm trả lời.

Tay Hiên Viên Thần trực tiếp chạm vào trán cô, Tô Thắm ngắn ra, nở nụ cười: “Không phải phát sốt, chỉ là trên người cảm thấy có chút nóng.”

Hiên Viên Thần duỗi tay qua mở áo cô ra một chút, lòng bàn tay to lớn vô tình lướt qua ngực cô, mặt Tô Thắm đỏ bừng, loại hành động ám muội này khiến cô có chút xấu hổ. Hiên Viên Thần dường như không nhận ra điều này, anh lại ngồi vào chỗ của mình, xe chậm rãi lái về hướng khách sạn.

Vê đên khách sạn, thời gian đã là khoảng chín giờ, cho dù có tiệc buffet nhưng bình thường đều không có thời gian để ăn, cho nên Lý Sâm đã để Diệp Đông chuẩn bị bữa tối.

Lý Sâm và vệ sĩ đưa hai người họ đến cửa khách sạn, nhìn họ vào rồi mới rời đi.

Trên người Tô Thắm vẫn khoác áo gió tối màu của Hiên Viên Thần. Cô cởi nó ra, phía sau đã có một bàn tay lớn vô cùng ân cần đón lấy.

Tô Thắm quay đầu lại nhìn anh, thân phận bây giờ giống như đã trở lại, cô mới là người phục vụ anh.

Không lâu sau, bữa tôi thịnh soạn của Diệp Đông được đưa tới, phi thường mỹ vị, sau khi bày biện xong, Diệp Đông rời đi.

Tô Thắm còn không kịp thay lễ phục dạ hội ra, cô mặc lễ phục ngồi vào bàn ăn tối.

Người đàn ông đối diện một thân sơ mi tối màu. Hai người cùng ngồi trên bàn ăn, giống như một cặp đôi đang hẹn hò.

Diệp Đông còn vô cùng tri kỷ chuẩn bị cho họ hai ly thủy tinh, đồng thời còn có một chai rượu vang đỏ đã mở.

Hiên Viên Thần nâng chai rượu vang đỏ lên, rót rượu vào ly rồi đặt một ly trước mặt Tô Thắm.

Tô Thấm nhìn rượu vang đỏ, nuốt một ngụm nước bọt: “Tôi không biết uống rượu.”

Trong đại sảnh bữa tiệc vừa rồi, cô chọn uống nước trái cây, trong lòng thầm nghĩ đêm nay tốt nhất là bọn họ không nên đụng đến rượu.

Đôi mắt sâu thẳm của Hiên Viên Thần nhìn cô, mỉm cười: “Cùng tôi uống hết ly này là được.”

Tô Thám đành phải nâng ly rượu trước mặt lên, gật gật đầu. Ly rượu của Hiên Viên Thần đưa qua, cùng Tô Thắm chạm ly.

Hiên Viên Thần tao nhã nhấp một ngụm rượu. Hai người không trò chuyện nhiều, tao nhã cùng nhau ăn bữa tối. Nhưng thỉnh thoảng, Hiên Viên Thần sẽ nâng ly rượu lên chạm vào ly cô, Tô Thắm cũng vô cùng hợp tác nhấp vài ngụm, bát tri bát giác đã uống nửa ly rượu.

Đợi Tô Thắm phản ứng lại, cô không khỏi có chút luống cuống, đồng thời cũng cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ, khuôn mặt nóng lên.

“Còn muốn không?” Hiên Viên Thần nhìn cô uống xong, hỏi một câu.

“Không được, tôi không thể uống tiếp nữa. Tôi dường như có chút say.” Tô Thám lắc đầu, cô chống cằm mỉm cười: “Ngài tổng thống, buổi tối không nên uống nhiều rượu, không tốt cho cơ thể, ngài vẫn nên uống ít một chút.”

Hiên Viên Thần nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, hơi ngạc nhiên, không nghĩ đến một ly rượu vang đỏ đã khiến cô có chút Say.

Nhưng ly rượu này đối với anh mà nói cũng không tính là gì, anh lại tiếp tục rót cho mình một ly. Tô Thắm nhìn anh vẫn muốn uống, cô chỉ có thể ngồi cùng anh, đợi anh ăn xong.

Cô không ăn nữa, bởi vì cô không có thói quen ăn đêm.

Sau khi Hiên Viên Thân uông xong, anh đột nhiên đứng dậy, hướng Tô Thấm vươn tay ra: “Tôi có thể mời em nhảy một điệu nữa không?”

Tô Thám sửng sốt, cô còn chưa di chuyển, Hiên Viên Thần đã đi về phía cô, anh vươn tay nắm lấy tay cô đi đến chỗ rộng rãi bên trong phòng khách, tay anh khoát lên eo cô. Tô Thắm nuốt nước bọt, có chút khẳng trương.

Cô có cảm giác Hiên Viên Thần đã có chút say, cô không biết đêm nay sẽ phát sinh cái gì, thậm chí thấy hơi bất an.

“Ngài tổng thống, có phải ngài say rồi không? Có cần nghỉ ngơi một lát không?”

“Nếu như tôi thật sự say, cũng không phải bởi vì uống hai ly rượu kia. Tô Thắm, tôi là bị em mê hoặc.” Hiên Viên Thần nhìn chằm chú gương mặt cô, hơi thở nóng rực thổi lên mặt cô.

Nhịp tim Tô Thấm tăng nhanh, cô cắn chặt môi, đột nhiên nhớ đến hôm nay anh trả lời điện thoại, nhớ đến lời mẹ anh đã nói, lý trí của cô dường như trở lại, cô đột nhiên lùi lại một bước, tránh khỏi tay anh: “Ngài tổng thống, tôi hơi mệt, tôi có thể đi nghỉ ngơi được không?”

Khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Thần hơi giật mình, anh nheo mắt nói: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, tôi chỉ là có chút chóng mặt, muốn đi ngủ.” Tô Thấm nói xong, xoay người bước ra cửa.

Nhưng mà, tay người đàn ông đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng, bị anh hung hăng ôm lấy: “Em muốn trốn tránh tôi sao?”

Hô hấp Tô Thắm cứng lại, cô lui về sau.

Đối diện với người đàn ông này, cô cảm thấy bản thân mình căn bản không dám đến gần. Cho dù anh thật sự thích cô, vậy thì sao chứ?

Gia đình của anh sẽ chấp nhận cô sao?

Cô không dám tưởng tượng, thân phận của mình như vậy, có thể ở bên cạnh anh sao?

Đây cơ bản là hy vọng xa vời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio