Chương : Việc Ám Lòng Anh Làm
Lúc Tô Thắm từ trong phòng họp trở lại phòng làm việc thì Hiên Viên Thần vẫn đang họp. Điện thoại trong phòng làm việc của Tô Thám đột nhiên vang lên.
Cô hơi giật mình, đưa tay cầm lên trả lời: “Xin chào!”
“Tô Thắm, em nói cho anh biết, quan hệ của em và ngài tổng thống rót cuộc là gì?” Giọng nói thở phì phò của Đoạn Tử Hiên truyền đến.
Tô Thám cảm thấy vô cùng nhàm chán, cô lạnh lùng nói: “Đoạn Tử Hiên, anh đừng xen vào cuộc sống của tôi nữa!”
“Tô Thắm, anh rất thất vọng về em. Không ngờ em lại là một cô gái như vậy, eqg/êu ngài tổng thống chắc là bởi vì quyền Thy ngài ấy!” Đoạn Tử Hiên giống như rất đắc ý với suy đoán của chính mình: “Hóa ra, em cũng không ngây thơ gì, đến cùng em cũng giống mấy cô gái khác mà thôi, cũng tham lam quyền lực, mơ mộng viễn vông.”
“Anh câm miệng!” Tô Thắm tức giận quát.
“Anh biết, vị trí của anh chắc chắn không giữ vững được, đúng không? Ngài tổng thống nhất định sẽ không để anh làm việc ở đây nữa.” Giọng điệu của Đoạn Tử Hiên lộ ra một loại cam chịu cùng tuyệt vọng.
Tô Thâm căn bản không muốn nghe nữa vì vậy cô trực tiếp cúp điện thoại, không muốn nghe thêm một câu nào.
Tâm trạng của cô lúc này thật hỗn loạa,g/ửa rồi trong phòng làm việc, ánh mắt Na Ăn trợ lý khiên cô vô cùng khó chịu, bây giờ lời nói của Đoạn Tử Hiên càng khiến tâm trạng cô rối bời thêm.
Lúc này, điện thoại vang lên, cô nghĩ chắc là cuộc gọi bất bình của Đoạn Tử Hiên gọi tới, nếu lại là cuộc gọi nói hươu nói chuyện thì cô không muốn trả lời.
Nhưng chuông điện thoại đỗ chuông không dứt, cô đành phải vươn tay ra nhắc máy: “AlôI”
“Tô tiểu thư, là tôi!” Một giọng nữ êm dịu vang lên từ đầu dây bên kia.
Cả người Tô Thắm ngồi thẳng dậy trả lời: “Chào phu nhân.” mn Đó là giọng của Trình Tuyết Lam.
“Tô Thâm, tôi không có số điện thoại di động của cô nên tôi chỉ có thể gọi vào điện thoại cố định của cô. Lần trước cô nhờ tôi giúp chuyển công tác, tôi đã làm xong. Cô chờ thông báo!” Giọng nói của Trình Tuyết Lam truyền đến.
Tô Thắm giật mình, không hiểu tại sao trong lòng có chút chua xót hỏi: “Ngài tổng thống có biết không?”
“Chuyện này tôi sẽ thông báo cho nó sau, cô đừng lo lắng, cứ chờ chuyển công tác là được!”
Tô Thám cầm ống nghe nhẹ giọng nói: “Được!” = m..
“Tô tiểu thư, thật khó cho cô.” Nói xong, Trình Tuyết Lam liền cúp máy.
Tô Thắm đặt điện thoại xuống, yếu ớt dựa vào cánh tay, nghe tim mình nặng nề rơi xuống.
Đột nhiên, cô nghe thấy bên ngoài hành lang có tiếng bước chân, cô vội vàng ngồi ngay ngắn. Lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ cửa sau đó cửa mở ra, Hiên Viên Thần bước vào với nụ cười trên mặt nói: “Cùng tôi đi ăn cơm trưal”
Trên mặt Tô Thắm không còn vẻ ủ rũ, cô khôi phục tinh thần lại.
“Được!” Cô gật đầu.
“Bây giờ đi luôn, Diệp Đông đã sớm elauẫn mg bị xong.” Hiên Viên Thần nói với cô.
Tô Thám cầm điện thoại đứng dậy đi theo anh, từ tầng sáu đi về phía phòng ở của anh.
Lối đi này chỉ có dấu vân tay của anh mới có thể đi qua vì vậy chỉ có đi theo anh mới có thể vượt qua năm ô khóa vân tay ở đây.
Khi đến phòng ăn, Diệp Đông đã chuẩn bị xong một bữa trưa thịnh soạn. Trong bữa ăn, Tô Thám có chút lơ đễnh nên Hiên Viên Thần nhìn cô máy lần.
“Em có tâm tư gì sao?” Hiên Viên Thần nhỏ giọng hỏi.
Tô Thám ngắng đầu lắc lắc: “Không cósø ..
“Có phải là vấn đề của Đoạn Tử Hiên không? Em yên tâm, từ ngày mai anh ta sẽ không xuất hiện ở toà nhà tổng thống nữa.”
“Ngài cách chức anh ta?” Tô Thắm kinh ngạc hỏi.
“Không phải! Tôi chỉ giao cho anh ta chức vụ ban đầu, điều đến làm việc ở nơi khác, ít nhất sau này em sẽ không nhìn thấy anh ta nữa.” Hiên Viên Thần nhàn nhạt nói.
Tô Thắm cảm thấy Đoạn Tử Hiên khẳng định sẽ tức điên bởi anh ta tốn bao nhiêu công sức đề đạt được vị trí như hiện tại, vậy mà bây giờ đột nhiên bị trở lại vị trí ban đầu, anh ta nhất định sẽ rất suy sụp. _- ..
Tuy nhiên Tô Thắm lại không đồng tình với anh ta, cô hy vọng say này Đoạn Tử Hiên có thể sống ngay ngắn lại, sống tốt cuộc sống của anh ta.
“Em không muốn xin tha cho anh ta sao?”
“Không muốn!” Tô Thắm lắc đầu.
Hiên Viên Thần nhếch môi cười một tiếng, lộ ra tâm trạng vô cùng hài lòng nói: “Dù em có cầu tình thì cũng vô dụng bởi Đoạn Tử Hiên đã mắc sai lầm trong công việc, cách chức anh ta cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
Tô Thám hơi ngạc nhiên, Hiên Viên Thần lấy tay chống cằm nói: “Ngày mai tôi phải đi một chuyền công tác ngắn, em không cần đi mm cùng tôi.” mm “Sẽ mắt bao nhiêu ngày?”
“Khoảng hai ngày.”
“Vâng!” Tô Thám gật gật đầu.
“Tối nay, tôi không thể dùng bữa cùng em, tôi có một buổi xã giao, em có thể tự do chọn ở lại chỗ này hoặc là về nhà.”
“Tôi sẽ về nhà.” Tô Thắm không chút do dự nói.
Hiên Viên Thần có chút buồn bực nhìn cô chăm chú hỏi: “Ở chỗ của tôi không tốt sao?”
“Không phải, tôi chỉ muồn ở cạnh raẹ tôi : ¿ mm.
nhiêu hơn.” Tô Thâm giải thích.
Thế nhưng, điều này vẫn khiến anh có chút không vui, anh hừ nhẹ một tiếng: “Em rõ ràng là ghét bỏ tôi!”
“Tôi không có!” Tô Thắm phản bác lại.
“Nếu em không ghét tôi thì chính là thích tôi An, ôi.
SIỎI “Tôi không chấp nhận bát kỳ phản bác nào.”
Giọng nói bá đạo của người đàn ông vang lên, sau đó anh cũng đứng dậy nói: “Được rồi, vẫn còn thời gian, em đi ngủ trưa đến hai hoặc ba giờ.”
Quả thật thì tinh thần Tô Thắm không ‡óo cô đứng dậy đi lên tầng, Hiên Viên Nin chấn trở về phòng anh nghỉ ngơi. Tô Thắm bước đến cửa phòng thì người đàn ông đứng ở cửa phòng bên cạnh quay đầu mỉm cười, hỏi một câu: “Có muốn ngủ phòng của tôi không?”
Tim Tô Thám thắt lại, lắc đầu: “Không được, em ngủ quen ở phòng khách rồi.”
Nói xong, cô nhanh chóng đầy cửa đi vào, Hiên Viên Thần có chút ảo não nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, sau đó anh bước ra khỏi hành lang.
Thật ra anh không có thời gian để ngủ trưa nhưng anh muốn lừa Tô Thắm trở về phòng bởi anh biết khi anh nghỉ ngơi thì cô raój só m thể an tâm nghỉ ngơi thật tốt.
Quả nhiên, Tô Thắm vào phòng nằm xuống, cô đặt đồng hồ báo thức lúc giờ phút, sau đó thả lỏng cảm xúc rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nghe thấy tiếng chuông báo thức, Tô Thắm liền mở mắt, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc xuống tầng thì vừa vặn trông thấy Diệp Đông đang bưng một tách cà phê, chuẩn bị mang đến thư phòng.
Tô Thắm thuận miệng cười hỏi một câu: “Ngài tổng thống tỉnh rồi sao?”
Diệp Đông không khỏi kinh ngạc trả lời: “Ngài tổng thống không có ngủ trưa.” sø m.
“Anh ấy không có ngủ trưa?” Tô Thắm khẽ giật mình, rõ ràng anh đã trở về phòng ngủ mà.
“Đúng vậy, ngài tổng thống luôn ở trong thư phòng.”
Trong lòng Tô Thám lan tràn sự ấm áp, người đàn ông này cố ý nói dối cô là muốn đi ngủ trưa, nhưng chính mình lại không ngủ.
“Em sẽ mang lên!” Tô Thắm nói với Diệp Đông.
Diệp Đông mỉm cười đưa khay cho cô, Tô Thấm bưng tách cà phê đi về phía thư phòng. Tô Thắm gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: ..
“Vào đi!”
Tô Thắm đẩy cửa đi vào, người đàn ông đang xem hồ sơ nhướng mắt, hơi ngơ ngác, sau đó mỉm cười hỏi: “Tỉnh rồi!”
Tô Thắm nhẹ nhàng đặt cà phê tới trước bàn nói: “Lần sau nếu ngài không ngủ thì tôi cũng sẽ không ngủ.”