Chương . Anh Tìm Đến Cửa
Lý Sâm mở cửa xe, ông đi đến trước cổng chính nhắn chuông cửa.
Lý Thiến đang xem TV, nghe được tiếng chuông cửa làm bà có chút ngạc nhiên.
Chồng bà rõ ràng lúc đi ra ngoài tản bộ đều sẽ mang theo chìa khóa, lúc này là ai trễ như thế còn đến gõ cửa?
Lý Thiến đứng dậy đi ra cửa, xuyên qua cửa hỏi một câu: “Ai vậy?”
“Chào bà, Tô phu nhân. Tôi là đồng nghiệp của Tô Thắm, tìm cô ấy có chút chuyện.”
Ngoài cửa, Lý Sâm vô cùng lịch sự đáp.
Lý Thiến vừa nghe đến tìm con gái, bà liền mỏ cửa. Nhìn Lý Sâm một thân chính trang bên ngoài: “Ông là đồng nghiệp của diều li NI : ma Thâm, trễ thê này rôi, ông tìm nó có chuyện gì sao?”
“Xin hỏi Tô Thâm có nhà không? Tôi gọi điện thoại cô ấy không trả lời.”
“Nó ở nhà, ông vào đi! Nó đang ở thư phòng, không mang điện thoại theo bên người.”
“Không cần, tôi chỉ muốn nhờ phu nhân thay tôi gọi cô ấy một tiếng. Nói là tôi có chuyện tìm cô ấy thương lượng một chút, tôi chờ ngoài cửa.” Lý Sâm khách khí nói.
“Được!” Lý Thiến cũng không dám chậm trễ. Hiện tại Tô Thắm làm việc ở toà nhà tổng thống, như vậy đồng nghiệp của cô khẳng định cũng là nhân viên cao cấp của toà nhà tổng thống. Kn m.
Tô Thắm đang luyện thư pháp, trên người còn mặc áo ngủ, ở nhà là nơi cô tùy ý thoải mái nhất.
Ngoài cửa, Lý Thiên lo lắng tiến vào: “Tiểu Thám, có đồng nghiệp đến tìm con.”
“Cái gì? Đồng nghiệp của con?” Tô Thắm không khỏi run một cái, trễ như vậy là ai đến tìm cô?
“Một người đàn ông tầm tuổi. Mẹ cũng không hỏi tên ông ấy là ai.”
Tô Thắm lập tức nghĩ đến Lý Sâm, cô vội để bút xuống: “Ông ấy đang ở đâu?”
“Chắc là ở ngoài cửa? Ông ấy không vào nhà, tìm con ra ngoài thương lượng cagyện ..
gì đó.”
Tô Thắm nghe xong, chẳng lẽ xảy chuyện gấp gì sao? Cô nhanh chóng đi ra, Lý Thiên ở sofa ngoài phòng khách đưa cho cô một cái áo khoác lông: “Nào, khoác thêm vào.”
Trên người Tô Thâm mặc một bộ áo ngủ bằng nhung màu xám, thật sự không thích hợp để gặp người khác. Cô khoác thêm áo khoác, mang một đôi dép lông xù ra ngoài.
Tô Thắm vừa gội đầu, tóc dài bị gió đêm thổi có chút loạn. Cô nắm chặt áo lông, bất chấp gió đông lạnh bước ra ngoài.
Chỉ thấy dưới ánh đèn, Lý Sâm quả nhiên đứng đó.
“Chú Lý, sao vậy? Xảy ra chuyện ;gù rồi mm sao?” Tô Thắm vội hỏi, Lý Sâm tự mình đến tìm, nhất định là chuyện gấp.
Lý Sâm nhìn Tô Thắm, mỉm cười: “Yên tâm, không phải chuyện lớn gì, chỉ là có người tìm cháu.”
Nói xong, nhìn về phía tàng cây cạnh góc tướng, một loạt xe màu đen có rèm che đang im lặng dừng ở đó. Mặc dù không cần nói rõ là ai, Tô Thắm cũng sẽ biết.
Đầu óc Tô Thắm có chút loạn, kinh động vài giây, Hiên Viên Thần ở trên xe?
“Ngài ấy sao lại đến nhà cháu? Ngài ấy chạy loạn như vậy rất nguy hiểm.” Thần kinh Tô Thám lập tức căng thẳng, điều đầu tiên là nghĩ đến chuyện an toàn của anlis mm “Không còn cách nào khác, ngài tổng thống nói vô cùng muốn gặp cháu, hơn nưa ngài hy vọng đêm nay cháu có thể cùng ngài ấy quay về toà nhà tổng thống nghỉ ngơi.” Lý Sâm nói ra tâm tư của Hiên Viên Thần.
Sắc mặt Tô Thắm ở trong gió đêm trực tiếp nóng lên, Lý Sâm nói chuyện này bình tĩnh như vậy làm cho cô có chút xấu hồ.
“Chú nói ngài ấy quay về đi! Đêm nay cháu sẽ không quay lại toà nhà tổng thống.” Tô Thắm lắc đầu.
Lý Sâm cũng không đoán được cô sẽ cự tuyệt, ông thở dài một tiếng: “Tô Thắm, ngài ấy đối với cháu chỉ sợ là đã động chân tình.
Cháu cứ như vậy mà từ chối ngài ấy sao?”
Tô Thám ngắng đầu, trong mắt có gười : ..
chua sót: “Chú nói với ngài ây, cháu không muốn đi.”
Lý Sâm đột nhiên nghĩ đến một việc, Tô Thấm hiểu được vị trí của mình, cô nhận thức rõ ràng sự chênh lệch thân phận của hai người. Điểm này làm Lý Sâm bội phục.
Nếu đổi là người khác, sợ là đã sớm đáp ứng rồi, dù cho là Lâm tiểu thư đêm nay, đối với ngài tổng thống rõ ràng đều là ái mộ.
“Được rồi… chú sẽ thay cháu chuyền lời.”
Lý Sâm gật đầu.
Mà đúng lúc này, phía sau phút chốc truyền đến âm thanh mở cửa xe, hai người không khỏi quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy từ ghézeau của chiếc xe có rèm che ở giữa, một thần ảnh cao lớn trong bóng tối bước đến, không nhìn thấy rõ mặt của anh, nhưng có thể cảm nhận được một khí thế cường đại.
Tô Thám cùng Lý Sâm đều sợ run, Hiên Viên Thần vậy mà lại tự mình xuống xe?
“Ngài tổng thống, ngài…” Lý Sâm bước nhanh đến trước mặt anh, muốn khuyên anh quay về xe.
“Ông lên xe trước đi.” Hiên Viên Thần thấp giọng nói, không cho phép cự tuyệt.
“Nhưng mà ngài…”
“Tôi nói riêng với cô ấy vài câu.” Hiên Viên Thần nói xong, liền đi về phía Tô Thắm dưới ngọn đèn ảm đạm trước cổng. mn ..
Hô hấp Tô Thắm cứng lại, cô trợn tròn mắt, nhìn thấy người đàn ông cứ như vậy từng bước từng bước trầm ổn đi đến trước mặt cô, thân hình cao lón nhìn cô.
Cô ở trước mặt anh, trở nên đặc biệt nhỏ bé.
Hiên Viên Thần liếc mắt đánh giá cô từ đầu đến chân, cong môi cười: “Em mặc như vậy ra ngoài gặp người khác sao?”
Tô Thắm xấu hồ, cô cũng không nghĩ đền là anh.
“Ngài quay về đi! Đây không phải là nơi ngài nên đến.” Tô Thắm ngắng đầu, ánh mắt lo lắng nhìn anh.
Người đàn ông này đã quên cuộc ø sát ` Š a “
lân trước rôi sao? Anh vân dám tùy ý xuât hiện bên ngoài?
“Tại sao không trả lời điện thoại?” Hiên Viên Thân lại hỏi điều anh quan tâm hơn.
Tô Thắm đành phải nhanh chóng trả lời: “Tôi không mang theo bên người, để trong phòng sạc pin.”
“Bây giờ vào lấy đồ của em, đêm nay theo tôi quay về toà nhà tổng thống.” Giọng nói Hiên Viên Thần trầm tháp, đến gần cô.
Mùi rượu thoang thoảng phả lên mặt, Tô Thám nhát thời ngắng đầu nhìn anh: “Ngài đã uống rượu?”
“Uống một chút.” Đáy mắt Hiên Viêng thần m rõ ràng nhìn cô: “Em phải chăm sóc tôi.”
Câu nói này đặc biệt trầm thấp, ám muội.
Khuôn mặt Tô Thấm trong gió lạnh nóng bừng, cô cắn môi, không biết phải làm gì bây giờ.
Mà lúc này, cô nhìn thấy ánh đèn từ xa, đó là xe của ba cô đi tản bộ trở về.
Trong nháy mắt Tô Thắm liền hoang mang rối loạn, cô đây mạnh người đàn ông trước mặt: “Ngài nhanh đi đi! Ba tôi về rồi.”
Nói xong, Tô Thắm lại vô cùng dùng sức đẩy anh.
Hiên Viên Thần hơi choáng váng, aniagsiết a chặt tay cô: “Tôi là người không thể gặp sao?”
Tô Thâm giãy dụa khỏi tay anh, xe của cha sắp về đến, cô không thể để cha nhìn thấy.
“Ngài tổng thống, coi như tôi xin ngài, ngài quay về trước được không?” Tô Thâm ngắng đầu, cầu khẩn nhìn anh.
Hiên Viên Thần hừ nhẹ một tiếng: “Tôi không đi, đâu cũng không đi.”
“Ngài… ngài có thể đừng tùy hứng như vậy được không? Ngài cũng không phải đứa trẻ tuổi.” Tô Thám tức giận đến không nói nên lời.
Hiên Viên Thần cười một tiếng: “Ở giquớc + mặt em, tôi chính là đứa trẻ tuổi ấu trĩ.”
Mà lúc ngày, xe của Tô Bách Ngôn đã đến trước cửa. Từ xa ông nhìn thấy con gái cùng người nào đó đang nói chuyện dưới ánh đèn. Người đàn ông kia đang giữ tay con gái ông.
Cho nên, Tô Bách Ngôn thân là một người ba, nhìn thấy cảnh này tự nhiên không thế nhịn được.
Ông đầy cửa xuống xe, vệ sĩ của Hiên Viên Thần cũng lập tức chuẩn bị xuống xe, lại bị Lý Sâm ngăn cản, bởi vì ông nhận ra đây là ba của Tô Thắm.
“Tiểu Thám.” Tô Bách Ngôn lập tức gọi to mg một tiếng.
Ông chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh, là một người đàn ông cao lớn, lại không nhìn thấy mặt. Nhưng Tô Bách Ngôn sốt ruột con gái, chỉ cho anh là tên khốn bắt nạt con gái mình, ông cần phải ra mặt.
“Ba!” Tô Thám nhìn thấy cha đi về phía này, trong lòng cô căng thẳng cực hạn. Cô nhìn về phía người đàn ông này, anh lại vô cùng bình tĩnh thong dong!