Chương : Cô Đi Rồi.
Có lẽ đây là buổi chiều khó khăn nhất của Tô Thắm từ lúc bắt đầu đi làm, mặc dù cách giờ tan làm chỉ còn có hai tiếng, cô ngồi trước bàn làm việc, giống như đang chịu cực hình, khiến cô suy nghĩ muốn nỗ tung, càng không biết hướng đi của bản thân, cô giống như một người đang lạc đường.
Tìm không tháy lối ra.
Cô nhìn giờ tan làm, cô dự định sẽ nhanh chóng qua toà nhà của Hiên Viên Thần, đem đồ vật của cô lấy đi, mặc dù đều không phải vật quan trọng gì, nhưng cô không muốn đồ của mình còn lưu lại tại nhà anh, chẳng may vị Lâm tiểu thư tới nhà làm khách?
Cô cũng còn một chút quần áo ở đó, cô nhất định phải lấy đi.
Chớp mắt chỉ còn phút nữa tan làm, Tô Thắm thu xếp gọn gàng phòng làm việc, cũng đem báo cáo bàn giao vị trí trợ lý đặt trên bàn, để nhân viên tiếp theo có thể nắm bắt rõ ràng sở thích cũng như tính cách của Hiên Viên Thần, để không phạm sai lâm.
Tô Thắm cúi đầu nhìn đồng hồ chuyển động, cuối cùng cũng đến giờ cô tan làm, lúc này cô nghe tiếng bước chân trên hành lang, đồng thời cửa phòng làm việc cũng vang lên tiếng gõ.
Cô giật nảy mình, ngắng đầu lên, thân ảnh cao lớn của Hiên Viên Thần đứng ở cửa, nhìn cô nói: “Đi với tôi thu dọn đồ.”
Tô Thắm không nghĩ đến anh sẽ tự mình qua đây gọi cô, cô bối rối đứng dậy, cầm túi ra ngoài.
Hiên Viên Thần có quyền đi được ở tất cả các lối đi, vì vậy không cần đi qua phía vườn hoa, điều này cũng tránh bị người khác nhìn thấy, sinh ra hiểu lầm.
Hiên Viên Thần với dáng người cáo lớn tiêu sái đi phía trước, ngoài cửa số là tuyết trắng, trên hành làng đã bật sáng đèn, phản chiếu lên người anh, không hiểu sao Tô Thắm cảm thấy người đàn ông phía trước cô đơn đến khó hiểu.
Tim Tô Thắm không khỏi bị thắt lại, cô thật sự hy vọng vị Lâm tiểu thư kia có thể chuyển đến đây ở cùng anh, ở bên cạnh anh, như vậy, anh sẽ không cô đơn như vậy nữa.
Đi qua một cánh cửa khóa vân tay cuối cùng, liền đến chỗ ở của Hiên Viên Thần, dẫn đến một hành lang trên tầng , anh bắm thang máy, Tô Thắm đứng sau lưng anh chờ.
Cửa thang máy đỉnh lên tiếng, Hiên Viên Thần bước vào, quay người, đối diện với Tô Thắm.
Tô Thắm không kịp chuẩn bị liền đối diện với ánh mắt của anh, sâu như giếng khô không thể thấy đáy, Tô Thắm muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy cổ họng khô khốc, khàn khàn không thể phát ra tiếng.
Cô bước vào, đứng bên cạnh anh, cửa thang máy đóng lại, không khí như loãng đi, Tô Thắm cảm thấy khó thở.
Thang máy dừng lại tại lầu , rất nhanh, cửa thang máy mỏ ra, Tô Thắm âm thầm hít một hơi sâu, cùng anh bước ra ngoài.
“Tôi đi trước dọn dẹp.” Tô Thắm đi qua người anh, nhanh chóng đi đến phòng của cô.
Mắt Hiên Viên Thần nhìn bóng dáng trốn tránh của cô, khuôn mặt có chút khó coi, cánh đèn chiếu vào càng làm rõ lên sắc mặt khó chịu của anh.
Anh không thể nghĩ đến, với thân phận anh bây giờ, vậy mà có ngày sẽ bị người khác từ chối.
Ngoài cửa sổ không khí lạnh mùa đông dường như xuyên thấu vào, quấn quanh thân thể anh.
Lúc này, trong mắt anh có bảy phần bắt đắc dĩ, ba phần nhẫn nhịn, cùng với sự bắt lực và không cam lòng.
Cứ như vậy mà để cô đi ư? Khóe miệng Hiên Viên Thần xuất hiện một nụ cười chua xót.
Tô Thắm đứng trong phòng, cô nhìn căn phòng quen thuộc này, trong lúc nhất thời, hàng ngàn cảm xúc xuất hiện trong đầu cô, hốc mắt lại xuất hiện một tầng sương mù, cô nhắm mắt lại hít thở sâu.
Kéo ngăn tủ ra, đem quần áo của mình từng cái từng cái lấy ra, cũng tại góc kín trong tủ, cô tìm được cái vali lúc đưa đến đây.
Tô Thắm cảm thấy mình nên mau chóng rời khỏi nơi này, bởi vì chỗ này không thích hợp để cô ngắn người quá lâu.
Tô Thám cần thận dọn dẹp những đồ vật có liên quan đến cô, cô sợ sẽ bỏ sót lại thứ gì.
: Cuối cùng cô cũng dọn dẹp xong đầy vali, cô nhắc lên, có chút nặng, nhưng mà cô cũng không phải là một cô gái yếu ót, cô tin bản thân có thể xử lý tốt cái vali này.
Lúc mở cửa, bóng dáng cao lớn của Hiên Viên Thần bất ngờ xuất hiện ở cửa, dọa cô giật nảy mình.
Cô hơi loạng choạng ngã về sau, phản xạ nắm lấy thứ gì đó để giữ thăng bằng, cô nắm trúng cánh tay đang duỗi đến của người đàn ông, một lòng bàn tay lớn nắm lấy tay cô, kéo cô lại.
Tô Thắm cả người nhào vào trong ngực của người đàn ông, cả khuôn mặt đều áp vào lồng ngực cứng rắn đó.
Hơi thở chỉ của người đàn ông đó lập tức vây lấy cô.
Tô Thắm cảm nhận thấy thắt lưng bản thân bị một bàn tay lớn ôm chặt lấy, giây tiếp theo, cô cảm nhận bản thân áp chặt vào người anh, anh ôm cô rất chặt, rất chặt.
Chặt đến mức làm cô có cảm giác hít thở không thông.
“Tổng thống…” Tô Thắm khàn giọng gọi anh.
“Em đừng đi.” Hiên Viên Thần vùi sâu vào hõm cổ cô, mang theo vẻ cầu khẩn: “Ở lại đi.”
Tô Thắm thân thể khẽ run, bối rối luống cuống.
“Ở lại.” Hiên Viên Thần khàn khàn giọng nói.
Giờ phút này, tất cả tôn nghiêm anh đều vứt bỏ, anh bây giờ hèn mọn như một tên ăn mày, đem tất cả yếu ớt phô ra trước mặt cô, bỏ xuống sự kiêu ngạo tôn quý.
Lúc này mọi phòng tuyến của Tô Thắm đều sụp đổ.
“Thật xin lỗi…” Tô thám cố nén nước mắt, duỗi tay đầy anh ra.
Ánh mắt Hiên Viên Thần lộ ra vẻ ảm đạm, anh yên lặng nới lỏng tay, lúc này Tô Thắm cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều đau, cô lùi một bước, nhắc vali lên, bước đến hướng thang máy.
Cô cần phải đi, cô không còn lựa chọn nào khác, đây cũng là lần đầu cô được biết, người trên thế giới này. Không phải cái gì cũng có thể có, gặp được anh là may mắn của cô, mà rời xa anh, cũng là bi thương của cô.
Nghe tiếng thang máy đing lên, Hiên Viên Thần từ đầu đến cuối không có quay đầu lại, nếu như anh quay đầu, anh nhất định sẽ ngăn thang máy kia lại, không cho phép cô đi.
Nhưng mà, Tô Thắm rời đi rồi, cô đẩy vali, cố nén tất cả đau lòng, đi tới công, Lý Sâm đã sắp xếp một chiếc xe chờ cô sẵn, Lý Sâm giúp cô đem vali để phía sau.
Tô Thám nhìn chú ấy nói một tiếng cảm ơn, mở của ngồi vào, cửa xe đóng lại, cô ôm mặt khóc, nước mắt thành hàng.
Tô Thắm không về nhà, cô thuê một căn phòng gần nhà, bởi vì cô sợ tâm trạng của mình bị người nhà nhìn ra được, cô cần một không gian để hồi phục tâm trạng.
Cuộc đời này, Tô Thắm cứ nghĩ khoảnh khắc bị Đoàn Tử Hiên vứt bỏ là khoảnh khắc đau khổ nhất, nhưng bây giờ, cô mới biết, lúc này đây mới là khoảnh khắc tuyệt vọng và bắt lực nhất cuộc đời cô.
Cô đột nhiên nghĩ đến việc đi du lịch, bát kể đi đâu cũng được, tóm lại, bây giờ cô không thể tiếp nhận được công việc mới. Cô cần một thời gian để thả lỏng tâm tình, muốn rời khỏi, muốn bỏ trốn khỏi nơi này.
Cả đêm này, Tô Thâm ngồi trên giường, cô không do dự đặt vé máy bay để sáng mai bay ra nước ngoài, một nơi mà cô muốn đến nhát.
Tô Thắm gửi một Email đến trụ sở làm việc, cô bày tỏ tạm thời chưa muốn tiếp nhận công việc mới, cô muốn nghỉ ngơi thêm một thời gian, cô hiện tại không quan tâm đến việc có bị loại bỏ phần công việc này không, đối với cô mà nói, công việc bây giờ đã không còn quan trọng.