Chương : Anh Áy Theo Tới Rồi
Một chiếc máy bay vô cùng khiêm tốn cất cánh trong đêm khuya.
Trên máy bay, có một thân ảnh vô cùng mê người đang dựa vào vị trí gần cửa sổ, ánh trăng xuyên qua cửa số máy bay bao phủ lên người anh, khiến cho ngũ quan của anh tựa như được chùm bởi một lớp ánh sáng bạc vậy, đa chiều mà thâm túy.
Ngồi cách đó không xa là mấy người vệ sĩ cùng với Lý Sâm, Lý Sâm khó mà tin được, ngài tổng thống vậy mà lại không chờ được muốn đi tìm Tô Thắm ngay. Cũng may đất nước mà Tô Thắm đi du lịch là nước bạn với họ, sau khi Lý Sâm dùng tốc độ nhanh chóng để sắp xếp xong hết mọi việc đủ để bảo đảm sự an toàn cho chuyển đi này thì họ mới xuất phát, nếu không ông thật sự không dám để cho ngài tổng thống cứ lỗ mãng như vậy mà đi được, đại khái tổng thống Hiên Viên Thần cho rằng đây có lẽ là một việc làm thiếu suy nghĩ nhất trong suốt nhiệm kỳ của mình, thế nhưng nếu như đứng trước mặt tình cảm mà vẫn còn còn có thể duy trì được lý trí vậy thì chỉ có thể nói là tình cảm của anh dành cho Tô Thám là không đủ sâu đậm mà thôi. Cho nên, anh đã mất đi lý trí, mất đi hết sự trầm ổn và bình tĩnh, anh chỉ nghĩ tới việc lập tức bay tới bên cô.
Để cô nói những lời thật lòng, để cô thể hiện tắm lòng chân thành của mình, ở trong thế giới tình cảm này cô không có quyền quyết định kết thúc đoạn tình cảm này.
Chỉ có anh mới có quyền quyết định.
Hơn nữa, anh còn muốn cho cô biết, kết cục của việc lừa anh là như thế nào, anh lớn như vậy rồi đây vẫn là lần đầu tiên bị phụ nữ chơi trong lòng bàn tay, hơn nữa còn là bị ghét bỏ và nghỉ ngờ.
Chuyến đi tìm Tô Thắm này anh chỉ muốn một câu trả lời, đó là rốt cuộc cô có từng yêu anh không, có động tâm với anh hay không.
“Thưa ngài, ngài hãy nghỉ ngơi một chút đi! Chúng ta còn phải bay tám tiếng nữa!” Lý Sâm nhỏ giọng khuyên một câu.
Bây giờ vẫn còn là hửng đông, Hiên Viên Thần căn bản là không có buồn ngủ, trong đầu óc của anh toàn hiện lên hình ảnh của Tô Thắm.
Nước F, sáu giờ chiều, ban đêm lại tới rồi, Tô Thắm bước chậm trên bãi cát, nhìn cách đó không xa có mấy người đang đánh bóng, Tô Thắm nhìn thấy bóng dáng của Ôn Dương.
Ôn Dương cũng nhìn cô, lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời chạy tới bên cạnh cô.
“Chị, chị có muốn chơi cùng không?” Ôn Dương mời cô.
“Không cần đâu, chị không có thể lực.” Tô Thắm cười vẫy vẫy tay.
“Chị còn muốn đi tản bộ sao? Nếu chị không ngại thì có thể cho em đi cùng được không! Em chơi cũng có chút mệt rồi.” Ôn Dương lộ ra ánh mắt khẩn cầu.
Tô Thắm gật đầu: “Được thôi!”
Tô Thắm là một người phụ nữ thành thục và vô cùng lý trí, từ í biểu hiện của Ôn Dương cô có thể nhìn ra được là Ôn Dương thích cô, hơn nữa nó không phải là loại vô cùng yêu thích mà chỉ đơn thuần là muốn lại gần cô hơn.
Thích như vậy đại khái cũng chỉ có cậu nhóc như Ôn Dương mới có mà thôi! Nhút nhát nhưng lại tràn đầy nhiệt huyết và sự hăng say.
Ôn Dương mắc cỡ vò tóc, mỉm cười vẫy tay với đám bạn học cách đó không xa, ra hiệu không chơi nữa.
Đám bạn học nam đều ngưỡng mộ sự dũng cảm của Ôn Dương, cậu vậy mà lại có dũng khí tiếp cận một người phụ nữ như Tô Thắm, không ai trong bọn họ có cái dũng khí đó.
Đương nhiên Ôn Dương là người đẹp trai nhất trong số bọn họ vậy nên được yêu thích cũng là chuyện dễ hiểu.
Tô Thám suy nghĩ một lát rồi có chút tò mò hỏi: “Ôn Dương, cậu họ Ôn, vậy cậu có biết Ôn Lệ Thâm không?”
Ôn Dương lập tức trừng mắt, kinh ngạc: “Đương nhiên là em biết rồi! Có điều, anh ấy chắc là không biết em.”
“Tại sao?”
“Bởi vì dòng họ tổ tiên Ôn gia cứ vào ngày mười năm tháng giêng là các trưởng bối Ôn gia đều sẽ đi lễ bái tổ tiên, có một lần, em đi theo ba qua đó, ông giới thiệu cho em về gia tộc Ôn thị và người có thân phận cao nhất chính là Ôn Lệ Thâm, em đứng từ xa nhìn anh ấy, anh ấy giới thiệu mình là chủ tịch của tập đoàn giải trí Thiên Mạc, là một người vô cùng lợi hại.”
Ôn Dương kích động nói xong sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Thắm: “Chị, chị có quan hệ gì với anh ấy vậy!”
“Cậu ấy là em rễ chị, em gái chị gả cho cậu ấy.” Tô Thắm mỉm cười.
Ôn Dương lập tức thở phào một hơi, có một loại cảm giác vui vẻ không nói lên lời: “Thật sao? Vậy thì em gái chị nhất định là vô cùng hạnh phúc.”
Ừm!” Tô Thắm mím môi cười.
“Vậy chị thì sao? Chị có bạn trai chưa?” Ôn Dương to gan hỏi.
Trong đầu Tô Thắm chợt hiện lên một thân ảnh vô cùng anh tuấn và thành thục, nở nụ cười mang theo một tia đau lòng lắc đầu nói: “Không có! Chị độc thân.”
Ôn Dương âm thầm mừng rỡ, thế nhưng cậu lại càng đau lòng cho Tô Thắm hon, vì cậu nhìn ra được trong nụ cười đó nó còn lộ ra một tia bi thương.
Chị ấy nhát định là đã chịu tổn thương trong tình yêu.
Ôn Dương thầm nghĩ, lúc này đây cậu chỉ cần yên lặng nhìn chị ấy thôi cũng đủ rồi.
Không cần hồi báo chỉ cần chị ấy vui vẻ trở lại là tốt rồi.
Từ bãi cát trở về, do Ôn Dương không đi cùng bạn cậu nên Tô Thám đã mời cậu ăn cơm, dù sao thì cô cũng chỉ có một mình.
Ăn cơm xong Ôn Dương đưa cô về phòng, sau đó xấu hỗ hỏi: “Chị, ngày mai em có thể hẹn chị đi ăn sáng không?”
“Được thôi! Tám giờ gặp nhé!” Tô Thắm cũng không từ chối, bời vì ở trong mắt cô Ôn Dương chẳng qua cũng chỉ là một cậu em trai mà thôi, ở nơi đất khách quê người lại là đồng bào cô cũng không nghĩ sẽ lạnh nhạt với cậu.
Tô Thắm về đến phòng, cởi áo khoác ngoài, đi tới ban công, thưởng thức ánh trăng ở phía xa xa, những lúc như vậy tâm tình của cô liền trở nên vô cùng bi thương.
Lại thêm một ngày qua đi, cô lại phát hiện ra, giờ đây cô giống như trở thành một cái xác không hồn, không có mục đích để sống qua ngày, không có ước ao và hi vọng đối với tương lai.
Cô nghĩ tới việc sau khi cô rời đi có phải là Hiên Viên Thần đã ở bên cô tiểu thư Lâm gia kia rồi phải không? Mẹ của anh nóng ruột đối với hôn sự của anh như vậy cơ mà, chỉ cần bọn họ đồng ý qua lại, khẳng định là rất nhanh sẽ quyết định đi tới hôn nhân, sau đó là sẽ cử hành hôn lễ!
Tô Thắm không dám nghĩ sâu đến những hình ảnh đó, nghĩ tới cảnh tượng một có một cô gái đi bên cạnh ôm lấy anh rồi cùng anh đi qua thảm đỏ, cùng nhau kính rượu, tưởng tượng đến cảnh bọn họ ân ái với nhau, Tô Thắm chỉ muốn trốn đi thật xa.
Tốt nhất là đừng để cô tận mắt nhìn thấy mọi thứ, nếu không cô không biết mình sẽ đau khổ đến mức nào nữa. Tô Thắm lại cầm một chai rượu vang, giót nửa ly, ngồi trên sofa ở ban công, giờ đây chỉ có tác dụng của cồn mới có thể khiến cô ngủ ngon giác hơn một chút, nếu không thân thể của cô sẽ bức rức vô cùng khó chịu, chỉ có như vậy cô mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Tô Thâm uống xong nửa ly rượu đó liền đứng lên đi tới phòng tắm, gỡ mái tóc ra, để cho bọt nước rơi từ trên đỉnh đầu xuống, lúc này đây dừng ở trên mí mắt cô không chỉ là bọt nước mà còn có nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Đau khổ nhất đối với một người chính là khi đau buồn nhất lại không có cách nào để phát tiết, sau khi Tô Thắm tắm xong, nhìn đôi mắt sưng đỏ trong gương, cô cười khổ một tiếng, sấy khô máy tóc dài xong rồi lại tiếp tục ngồi trên sofa ngoài ban công, thưởng thức ly rượu thứ hai, ngăn cản bản thân mình không được phép nghĩ đến người đàn ông đó nữa, bởi vì người đàn ông đó đã thuộc về người khác rồi. Rất nhanh anh sẽ trở thành chồng của người phụ nữ khác.