Chương : Tặng Sách Cho Cô
Hiên Viên Thần cúi xuống áp vào tai cô: “Anh đã nhìn nửa giờ rồi.”
Dái tai trắng nõn của Tô Thắm vì câu nói này mà lập tức ửng hồng, từ lồng ngực của người đàn ông phát ra tiếng cười vui vẻ, anh siết chặt cô hơn.
Đúng lúc này, điện thoại nội bộ bên cạnh Hiên Viên Thần vang lên, anh cau mày như không muốn trả lời. Bởi vì anh muốn nghe điện thoại thì phải buông cô gái trong ngực ra, rõ ràng lúc này anh không muốn buông cô.
“Anh nghe điện thoại đi!” Tô Thắm chủ động đầy anh qua.
Hiên Viên Thần chỉ đành nghe lời cô, buông tay ôm cô ra ngồi dậy nhắc điện thoại trả lời.
“Thưa ngài tổng thống, cuộc họp sẽ bắt đầu lúc chín giờ rưỡi.”
Đầu bên kia truyền tới tiếng nhắc nhở của trợ lý Lý Sâm.
“Được rồi, tôi biết rồi.” Hiên Viên Thần trả lời, sau đó đặt điện thoại xuống, tiếp tục nghiêng người ôm chặt Tô Thắm vào lòng, lúc này đã tám giờ rưỡi rồi.
“Sao vậy? Anh có cuộc họp sao?” Tô Thắm ngẳng đầu nhìn anh hỏi.
“Ừm! Chín giờ rưỡi bắt đầu.”
“Dậy đi! Anh phải ăn sáng rồi mới có thể đi làm.” Tô Thắm vươn tay đẩy anh lần nữa, người đàn ông lập tức ôm hai tay cô, trong lòng có chút khó chịu. Anh không cho phép cô đẩy anh lần nữa.
Tô Thắm thực sự lo lắng cho anh, vì vậy cô phải nói: “Em ăn sáng chung với anh.”
“Nhưng anh càng muốn…” Giọng nói trầm thấp của Hiên Viên Thần kề sát tai cô: “Ăn em.”
Anh nói xong lập tức đè cô xuống, để cô cảm nhận được anh.
Cơ thể Tô Thắm giống như có luồng điện xẹt qua, cả người sững sờ một hồi, thân thể cứng đè không dám nhúc nhích.
Hiên Viên Thần không thể làm gì khác hơn là không đùa cô nữa. Đưa tay kéo cô: “Cùng rời giường thôi”.
Không biết Diệp Đông lấy được tin tức từ đâu, lần này anh làm bữa sáng thành hai phần. Vừa nhìn thấy một nam một nữ nắm tay nhau đi từ trên lầu hai xuống, anh a lập tức mỉm cười chúc mừng: “Tiểu Thắm, chào buổi sáng. “
Tô Thấm cũng hào phóng chào hỏi: “Anh Diệp, chào buỏi sáng.”
“Gọi anh Diệp Đông là được rồi.” Diệp Đông cười nói.
Tô Thắm cười nói: “Em quen miệng rồi.”
Tô Thắm ngồi vào bàn uống sữa, ánh nắng ban mai tràn vào từ cửa sổ, bao phủ khắp cơ thể cô, khiến làn da cô trắng mịn màng hơn sữa. Hiên Viên Thần cầm ly nước, nhất thời nhìn đến ngây người, quên cả uống nước.
Tô Thắm giương đôi mắt ngập nước lên nhìn anh hỏi: “Anh sao vậy?”
Hiên Viên Thần mím môi cười: “Em đẹp đến nỗi khiến anh thất thần.”
Lời khen ngợi lơ đãng như vậy khiến Tô Thám chuẩn bị không kịp, tiếp đó đôi môi đỏ hồng của cô hơi cong lên, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nụ cười ngọt ngào mang theo vẻ quyến rũ trêu người.
Hiên Viên Thần rất thích nụ cười của cô, nó có tác dụng chữa lành mọi phiền muộn, mệt mỏi của anh.
“Buổi trưa em ở lại ăn cơm đi.” Hiên Viên Thần ăn sáng xong thì liếc mắt nhìn đồng hồ, đã chín giờ mười phút, anh nên đi đến phòng làm việc rồi.
“Được.” Tô Thắm đồng ý với anh.
Hiên Viên Thần đứng dậy, đến bên người cô cúi xuống, Tô Thắm biết anh định làm gì, cô phối hợp ngẳng đầu lên đón nhận nụ hôn của anh. Hiên Viên Thần cảm thấy như vậy còn chưa đủ, môi mỏng nhẹ hôn lên tóc cô: “Đợi anh.”
Anh nói xong mới rời đi.
Tô Thấm nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng tràn ngập ngọt ngào, thoải mái chưa từng có. Đối với cô mà nói tình yêu này không còn là áp lực nữa mà là đã tràn đầy động lực.
Tô Thâm trở lại ban công trong phòng ngủ chính, cô cầm điện thoại gọi cho Tô Hi.
“Chị.” Tô Hi nghe máy.
“Ba mẹ có phát hiện chị không có ở nhà không?” Tô Thắm hỏi.
“Em đã nói chị đi ra ngoài tìm bạn chơi, bọn họ không nghỉ ngờ gì cả.” Tô Hi rất có cách.
Tô Thắm mím môi cười, giấu ba mẹ thế này thật sự là không đúng nhưng cô cần thời gian thích hợp hơn để đưa Hiên Viên Thần về nhà. Hơn nữa bây giờ anh rất bận, đợi sau khi anh hết bận hãy tính sau đi!
“Vậy em tìm cho chị một lý do để chị có thể ở lại bên này thêm vài ngày nữa nhé!” Tô Thắm không muốn rời khỏi anh.
“Được! Chị đừng lo. Em sẽ tìm cho chị một lý do chính đáng, bảo đảm ba mẹ sẽ không nghỉ ngờ đâu.”
“Ừm! Vậy chị cúp máy trước, trời đang có tuyết, em đừng chạy lung tung, đừng đi ra ngoài.” Tô Thắm dặn dò Tô Hi.
“Được! Em sẽ không ởi đâu, chỉ ở nhà thôi.” Tô Hi ngoan ngoãn trả lời.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tô Thắm ngồi trên ban công ngơ ngác nhìn những bông tuyết nhỏ bay lơ lửng ngoài cửa sổ.
Khoảng mười giờ rưỡi Diệp Đông gọi điện thoại nội bộ đến.
Tô Thắm nhận điện thoại: “A lô!”
“Tiểu Thắm, tổng thống sai người mang đồ đến cho em.” Giọng Diệp Đông truyền đến.
Tô Thắm giật mình, anh tặng gì vậy? Cô đẩy cửa phòng ngủ chính đi xuống lầu, nhìn thấy trên bàn có một cái hộp, vuông vức, nhìn qua không đoán được bên trong đựng thứ gì.
“Là của anh ấy đưa tới sao?” Tô Thắm tò mò hỏi.
“Đúng vậy. Vừa nãy là do đích thân chú Lý giao tới. Anh cũng không hỏi là gì. Em mở ra xem đi!” Diệp Đồng cũng tò mò, tổng thống đúng là người lãng mạn à.
Tô Thắm suy nghĩ một hồi rồi vươn tay mở ra. Một chồng sách nằm yên lặng trong hộp, trên cùng là quyển “cẳm nang dưỡng thai.”
Tô Thắm không nhịn được cười. Anh đang họp mà còn có thể nghĩ tới việc sai người gửi cho cô mấy quyển sách này sao?
Diệp Đông nhìn thấy, lập tức kinh ngạc hỏi: “Tiểu Thắm, em có thai sao?”
Tô Thắm lập tức ngượng ngùng, lắc đầu nói: “Còn chưa có.”
“ÒI Ý của tổng thống là hai người đang chuẩn bị mang thai?
Sau này anh sẽ nấu canh làm ấm cơ thể cho em, để cô bồi bổ cơ thể.” Diệp Đông lập tức cảm thấy gánh nặng trên vai càng nặng hon.
Tô Thắm cảm thấy xấu hỗ nhưng cũng không giải thích. Cô cầm máy cuốn sách lên nói: “Em đi ra vườn hoa đọc sách.”
“Được rồi! Lát nữa anh sẽ pha cho em một tách trà táo đỏ.”
Diệp Đông nói.
“Cảm ơn anh.”
Tô Thám cầm máy cuốn sách trên tay rồi đứng lên đi đến vườn hoa. Quả thật bây giò cô rất thích những cuốn sách này. Nhất là khi em gái cô đã mang thai, cô càng muốn tìm hiểu những chuyện này hơn.
Tô Thắm đọc sách rất say sưa. Diệp Đông đem bình trà táo đỏ nóng hôi hồi đến. Trong ngày trời đông giá rét lại được uống trà táo đỏ nóng hổi như thế này đúng là khiến người ta ấm lòng.
Tô Thắm đọc sách tập trung đến mức xuất thần, cũng quên luôn thời gian. Trong lúc cô đang nghiêm túc lật từng trang sách xem thì cô cũng không nhận ra một người đàn ông đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Tô Thắm đang chăm chú đọc thì một giọng đàn ông vang lên từ sau lưng: “Xem hay không?”
Cô giật mình, nhanh chóng quay đầu lại, Hiên Viên Thần lặng lẽ đứng sau lưng cô, đang cúi xuống nhìn cô.
“Anh về khi nào? Sao không lên tiếng vậy?” Tô Thắm ảo não nhìn anh. Anh khiến cô giật cả mình.
Hiên Viên Thần nhìn thấy dáng vẻ bị hù dọa của cô, anh lập tức ngồi xuống, giơ tay ôm cô: “Được, lần sau sẽ không dọa em nữa.”
: Tô Thắm mím môi cười: “Em cũng không sợ lắm.”