Chương . Đề Cập Chuyện Hôn Sự
Lý Thiến đi vào phòng bếp bận rộn chuẩn bị bữa tối. Tô Bách Ngôn ngồi bên ngoài pha trà tiếp đón Hiên Viên Thần, Tô Thắm bồi bên cạnh. Lý Thiến thỉnh thoảng xuyên qua cửa kính ở phòng bếp nhìn về phía người đàn ông trong phòng khách, cảm giác như nằm mơ vậy.
Không, chuyện này so với giấc mơ còn không chân thật bằng!
Ngài tổng thống là bạn trai của con gái bà. Nghĩ đến chuyện lúc chiều bà vẫn hoài nghỉ tuổi tác anh quá lớn, lại còn có những ý nghĩ khác, lúc này, trong lòng bà đều vội vàng thu những ý nghĩ này lại.
Trong phòng khách, Tô Bách Ngôn vẫn rất khẩn trương. Lúc cùng Hiên Viên Thần nói chuyện, trong giọng nói vẫn lộ ra sự tôn trọng đối với anh, hoàn toàn không đặt anh vào thân phận bạn trai của con gái ông.
Tô Thắm biết ba mẹ đều khẩn trương, cô nói với Hiên Viên Thần: “Em có chút đồ muốn đưa anh xem, cùng em lên lầu một chút đi!”
“Được!” Hiên Viên Thần lập tức cười đứng lên, Tô Bách Ngôn nhìn hai người họ lên lầu mới thở ra một hơi, ông đi vào phòng bếp.
Hai vợ chồng họ hai mặt nhìn nhau, lúc này cũng không có lời nào để nói, chỉ cùng có chung vẻ khiếp sợ trong ánh mắt.
“Đứa nhỏ này thật sự cùng ngài tổng thống hẹn hò sao?” Lý Thiến thấp giọng hỏi chồng mình.
“Đều đã mang về nhà rồi, đương nhiên là thật. Tôi chỉ là không ngờ tồi!”
“Nhất định là lúc Tiểu Thắm làm việc ở toà nhà tổng thống đã cùng ngài tổng thống quen biết, haizz! Ngài tổng thống so với trên TV nhìn càng trẻ tuổi, càng anh tuần hơn!” Lý Thiến mỉm cười, vừa rồi quá mức kinh hách. Lúc này, hai ông bà đều là kích động cùng hưng phấn.
Trong phòng của Tô Thắm, Hiên Viên Thần đánh giá căn phòng nhỏ được dọn dẹp sạch sẽ. Gia đình Tô Thắm cũng không đại phú đại quý gì, đây là căn biệt thự nhỏ có sân vườn do ba cô tự xây nhiều năm trước.
Thân hình cao lớn của Hiên Viên Thần bước vào, căn phòng liền trở nên chật chội. Hiên Viên Thần ngồi lên giường cô, ngắng đầu cười hỏi: “Có thứ gì muốn cho anh xem?”
Tô Thắm mỉm cười nhìn anh: “Không có gì cả. Chính là đưa anh tránh đi để ba mẹ em thở một chút. Sự tồn tại của anh làm họ đều rất khẩn trương.”
Hiên Viên Thần bất lực mỉm cười: “Anh cũng không nghĩ sẽ như vậy. Anh thật sự hy vọng thân phận của anh sẽ không dọa đến họ.”
Tô Thám ngồi bên cạnh anh, an ủi nói: “Yên tâm đi! Họ sẽ rất nhanh tiếp nhận anh.”
Ánh mắt sâu thẳm của Hiên Viên Thần nhìn cô: “Tối nay anh sẽ đề cập chuyện hôn sự của chúng ta với ba mẹ. Em không có ý kiến chứ?”
Tô Thắm có chút trợn mắt: “Anh muốn tối nay nói?”
“Chuyện này càng sớm càng tốt.” Hiên Viên Thần vươn tay ôm lấy cô vào lòng, cúi đầu ngửi mùi hương trên tóc cô: “Bởi vì anh không đợi được.”
Nhịp tim Tô Thắm lập tức gia tốc, cô vùi trong lòng ngực anh, lộ ra một vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ, nhẹ giọng nói: “Được.”
Trong phòng khách dưới lầu, Tô Bách Ngôn và Lý Thiến có chút không gian để thảo luận, quả nhiên thoải mái không ít, cũng không như lúc đầu nhìn thấy Hiên Viên Thần đã có cảm giác khẩn trương.
Nghĩ đến nếu như con gái gả cho Hiên Viên Thần, vậy thật sự sẽ là tổng thống phu nhân của một nước rồi. Đây là vinh quang mà ngay cả tổ tiên của họ cũng sẽ cảm nhận được.
“Thật không ngờ phúc khí của chúng ta tốt như vậy. Có một đứa con rễ tốt như Lệ Thâm rồi, hiện tại lại sắp có thêm một đứa con rễ tốt.” Lý Thiền cảm thán nói.
Tô Thắm và Hiên Viên Thần ở trên lầu hơn phút rồi đi xuống. Tô Bách Ngôn nói với Tô Thắm: “Tiếp đón Tiểu Thần đi, ba vào phụ mẹ con một tay.”
“Ba, hay là để con đi!”
“Được rồi, để ba, con cùng Tiểu Thần nói chuyện đi!” Tô Bách Ngôn nói xong liền đi vào phòng bếp.
Tô Thâm và Hiên Viên Thân nhìn nhau cười. Cô đưa một miếng táo cho Hiên Viên Thần, anh vươn tay cầm lấy, Tô Thắm cũng cắn một miếng, rất ngọt.
Buổi chiều Lý Thiền đã chuẩn bị xong thức ăn, lúc này cũng vô cùng thuận lợi, chỉ cần xào lên là được, mà những món cần đun nóng đều đã được hầm lại.
Tô Bách Ngôn bưng thức ăn lên bàn, không lâu sau, bữa tối một bàn tám món một canh đã xong. Hiên Viên Thần và Tô Thắm ngồi xuống, Lý Thiến cùng Tô Bách Ngôn cũng ngồi xuống.
“Tiểu Thần, trong nhà cũng không có cái gì để chiêu đãi, ăn nhiều một chút.” Lý Thiến nói.
“Tài nấu nướng của bác gái thật tốt.” Hiên Viên Thần khen ngợi một câu.
“Đâu có đâu có, chỉ sợ tiếp đón không chu toàn. Đây đều là những món cơm nhà, sao so được với nhà hàng lớn.”
“Mẹ, anh ấy bình thường ở nhà cũng chỉ ăn nhưng món như vậy thôi.” Tô Thắm giải thích, để mẹ biết anh không phải ngày nào cũng ăn uống trong nhà hàng cao cấp, loại sinh hoạt đầy sơn hào hải vị.
Tô Bách Ngôn và Lý Thiến có chút hiếu kỳ, hẳn là cuộc sống trong toà nhà tổng thống, người bình thường như họ không thể biết được. Lý Thiến kinh ngạc hỏi: “Vậy sao?”
“Vâng! Con đã ăn cơm ở đó rồi.” Tô Thắm có chút xấu hỗ mỉm cười.
Lúc này Tô Bách Ngôn cùng Lý Thiền cũng liền hiểu được, mấy lần trước Tô Thắm dọn ra ngoài sống, lẽ nào chính là sống ở toà nhà tổng thống sao? Xem ra, đoạn tình cảm này của con gái họ cũng đã được một thời gian rồi.
“Vâng, con có một đầu bếp mỗi ngày nấu cơm cho con.” Hiên Viên Thần cũng lên tiếng.
“Nào, Tiểu Thần, uống một ly chứ?” Tô Bách Ngôn mang ra rượu quý hỏi anh.
Hiên Viên Thần lập tức đứng dậy cầm ly rượu bên cạnh, hai tay tiếp rượu, Tô Bách Ngôn liền rót cho anh một ly rượu trắng. Tô Thắm ở một bên có chút buồn cười: “Anh biết uống rượu trắng không?”
“Hôm nay cao hứng, uống một chút.” Hiên Viên Thần cười đáp.
Lúc này Tô Bách Ngôn nâng ly với anh: “Đến, Tiểu Thần, uống một ngụm.”
Hiên Viên Thần nâng ly rượu uống một ngụm, hương rượu thơm nồng nóng bỏng cuộn xuống cổ họng, anh cố hết sức làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng anh vẫn thở ra một hơi.
Tô Thắm cười nhìn biểu tình của anh, trong mắt lộ ra sự dịu dàng cùng một chút lo lắng.
“Tiểu Thắm, nhanh mời người ta ăn cơm đi!” Lý Thiến nói với con gái mình.
Tô Thắm gắp thức ăn vào bát của Hiên Viên Thần, anh mỉm cười, gắp bỏ vào miệng. Lý Thiến ở một bên vui mừng trong lòng, tình cảm của con gái và ngài tổng thống so với bà dự đoán còn tốt hơn.
“Bác trai, bác gái, lần này con đến đây là có chuyện muốn khẩn cầu hai người.” Thần sắc Hiên Viên Thần nghiêm túc nhìn hai ông bà.
“Nói đi! Chuyện gì chúng ta cũng sẽ không để ý.” Tô Bách Ngôn vội nói.
“Con muốn thỉnh cầu hai người gả Tô Thắm cho con.” Hiên Viên Thần đưa ra lời thỉnh cầu chính thức, nghiêm túc.
Tô Bách Ngôn và Lý Thiến đều chấn động. Cùng với biểu tình cảm động và vui sướng của họ, hốc mắt Tô Thắm cũng hơi hơi ửng đỏ, cô không nghĩ đến, anh sẽ thận trọng hướng ba mẹ cô ngỏ lời như vậy.
“Được! Chỉ cần hai đứa yêu nhau, chúng ta đương nhiên đáp ứng.” Lý Thiến có chút vui đến muốn khóc.
“Tiểu Thắm đáp ứng là được, chúng ta không có ý kiến. Bác chỉ sợ Tiểu Thấm nhà bác không đủ ưu tú.” Tô Bách Ngôn cũng xúc động.
Hiên Viên Thần nhìn Tô Bách Ngôn: “Tiểu Thắm rất tốt, cô ấy vô cùng thích hợp trở thành tổng thống phu nhân tương lai.”
Cuối cùng, ánh mắt Hiên Viên Thần dừng trên người Tô Thắm, cho cô sự khẳng định.